Ngày đầu tiên có bằng lái, tôi đã đ/âm vào đuôi chiếc Porsche Cayenne.
Từ xe bước xuống chính là ông chủ khó tính của tôi.
Anh liếc nhìn tôi: 'Kết hôn hay đền tiền?'
Khoan đã.
Kết hôn?
1
Ngày đầu lái xe đi làm, tôi tông vào đuôi xe trước.
Lại còn là xe Cayenne.
Dù va chạm nhẹ nhưng đó là xe Cayenne.
R/un r/ẩy dựng biển cảnh báo, tôi đậu xe vào lề.
Cánh cửa Cayenne mở ra, giám đống Quý Hoài bước xuống với đôi chân dài miên man.
Tim tôi đóng băng.
Toang rồi.
Quý Hoài - người được nhân viên gọi là Diêm Vương mặt lạnh.
Dù sở hữu ngoại hình điển trai, khối tài sản khủng, body chuẩn...
Tất cả đều không xóa nhòa được khí chất 'tránh xa 3 mét' của anh.
Những đồng nghiệp nữ đầu tiên lao vào như th/iêu thân.
Nhưng chưa ai trụ được quá 3 ngày.
Hai tháng vào công ty, tôi chưa từng thấy anh cười.
Giờ lại đ/âm vào xe anh.
Phải đền bao nhiêu đây?
Tôi méo mặt chào: 'Thưa giám đốc...'
Không ngờ anh đang vội.
Thấy tôi, anh ngẩn người.
Bỗng nắm tay tôi kéo đi: 'Lỡ rồi, em giúp tôi việc này.'
Hả?
'Giả làm bạn gái tôi một lát.' Anh phán.
2
Chưa kịp định thần, tôi đã bị kéo lên chiếc Cayenne.
X/é gió lao đi, nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, tôi im thin thít.
Anh đưa tôi đến phòng VIP bệ/nh viện.
Vừa vào cửa đã thấy đông người vây quanh giường bệ/nh, trên giường là cụ ông già yếu.
'Ông ơi,' anh kéo tôi đến gần, 'Đây là bạn gái cháu, Hạ Tân.'
Anh bóp nhẹ vai tôi ra hiệu.
Tôi nhanh trí vào vai: 'Chào ông ạ.'
Người trên giường gật đầu mãn nguyện.
Anh lần lượt giới thiệu tôi với các trưởng bối.
Nhìn tình thế...
Tôi hiểu ra.
Hóa ra ông cụ sắp qu/a đ/ời, nguyện vọng cuối là thấy cháu trai thành hôn.
Quý Hoài không có người yêu nên kéo tôi vào vai thế thân.
Chả trách bảo giúp một việc.
Nghĩ đến vụ tông xe Cayenne, tôi quyết diễn cho thật ngọt.
Liền niềm nở chào quý bà trước mặt: 'Dạ thưa cô...'
Quý bà nắm tay tôi: 'Cháu ngoan, cảm ơn cháu đã chăm sóc A Hoài.'
'Dạ nên làm ạ.'
Tôi với tay nắm bàn tay sếp, định đan ngón tay.
Cảm nhận rõ cơ thể anh khựng lại.
Vội chuyển thành vỗ vỗ tay an ủi.
'Thực ra... A Hoài mới là người chiều chuộng cháu.'
Liều mạng gọi tên sếp, đổi lại ánh mắt khó hiểu của anh.
Tôi vội tránh ánh nhìn.
Suýt khóc.
Sếp ơi tại tình huống ép buộc, em không thể gọi 'giám đốc'...
Đang đóng vai người yêu mà, gọi chức danh nghe xa cách lắm.
Đang phân vân có nên rút tay về.
Anh đã tự nhiên nắm ch/ặt.
Đan những ngón tay ấm áp vào tay tôi.
Cảm nhận hơi ấm từ đầu ngón tay, tôi hít sâu hai hơi.
Mọi người nhìn cảnh chúng tôi đều hài lòng gật gù.
Nhưng đang ở bệ/nh viện, không tiện nói nhiều.
Một lát sau tôi ra về.
Sếp chở tôi bằng xe.
Trên đường, nhìn gương mặt điển trai bên cạnh.
Nuốt nước bọt, ấp úng: 'Sếp ơi, về vụ tông xe...'
Chưa nghĩ ra câu nói tiếp.
Anh liếc nhìn, tấp vào lề.
Xoay người sang tôi.
Tim tôi đ/ập thình thịch - giờ phút quyết định sinh tử đây rồi.
Liệu có được giảm tiền bồi thường nhờ diễn xuất vừa rồi?
Hay thậm chí... miễn luôn?
'Kết hôn nhé.'
Kết quả...
Tôi nghe thấy anh nói thế.
3
Người tôi cứng đờ.
Nghi ngờ mình ảo thanh.
Sếp vẫn nghiêm túc nhìn tôi: 'Em nghĩ sao?'
Tôi ngây ngô: 'Gió... gió to quá, em nghe không rõ.'
Anh đưa tay xoa trán, đầy bất lực: 'Tình hình anh như em thấy đấy, ông anh sức khỏe không tốt, nguyện vọng của cụ là thấy cháu kết hôn... Dĩ nhiên không phải thật, chỉ cần hôn lễ giả để cụ yên lòng.'
Không biết có phải ảo giác không, tôi thấy anh có vẻ căng thẳng.
Nhưng mà...
Dù thế yêu cầu này cũng hơi...
Thấy tôi do dự, anh tiếp tục: 'Hoàn thành xong, 10 tỷ.'
Tôi gi/ật mình.
Mười tỷ?
Anh vừa nói 10 tỷ?
Còn gì phải bàn.
Tôi ngẩng đầu lên nghiêm túc: 'Đồng ý!'
4
Chỉ một buổi sáng, tôi và Quý Hoài ký kết hợp đồng hôn nhân giả.
Tôi đóng vai bạn gái trước gia đình anh cho đến khi ông cụ qu/a đ/ời, đổi lại 10 tỷ.
'Vậy... ở công ty chúng ta vẫn như bình thường?' Tôi hỏi.
'Nếu em muốn tiếp tục diễn ở công ty, tôi cũng không phản đối.' Anh bình thản đáp.
Tưởng tượng cảnh đồng nghiệp buôn chuyện, tôi rùng mình.
'Thôi... thôi ạ.' Tôi lắc đầu lia lịa.
Thoáng thấy khóe môi anh cong nhẹ.
Nụ cười thoáng qua, nhanh như ảo giác.
'Vậy nhé, hợp tác vui vẻ.'
Anh đưa tay ra như vừa ký xong hợp đồng làm ăn.
Tôi ngơ ngác đặt tay lên, bắt nhẹ rồi rút lại.
'Hợp... hợp tác vui vẻ!' Miệng nói vậy mà lòng không tin nổi hợp đồng 10 tỷ đã thành sự thật.
Tôi vỗ ng/ực hứa hẹn: 'Sếp yên tâm! Có yêu cầu gì cứ đưa ra! Em đảm bảo hoàn thành!'
Câu nói xã giao, không ngờ...
'Yêu cầu thì không, nhưng...'
Ánh mắt anh lướt qua, đáy mắt thoáng nụ cười.
'Cho phép em gọi anh là A Hoài.'
5
Tôi chững lại.
Chợt nhớ lúc ở bệ/nh viện đã gọi anh như thế.
Lúc đó anh còn liếc nhìn.
Vậy giờ anh nghiêm túc... hay chỉ đùa lại chuyện cũ?
Chưa kịp hỏi rõ.
Đối diện gương mặt anh ngay trước mắt.
Bỗng thấy ngượng ngùng.
Mới nhận ra từ trước tới giờ chưa từng quan sát anh kỹ thế.
Bình luận
Bình luận Facebook