Tìm kiếm gần đây
Tôi cười lạnh lùng:
“Vậy thì cô có thể đi đầu th/ai ngay, đợi kiếp sau vậy.”
08
Thái độ của tôi khiến Lâm Trạch vô cùng thất vọng.
Ánh mắt hắn ẩn chứa nỗi cô đơn tận đáy lòng.
Vì trời đã tối, hắn nói lo tôi không an toàn, muốn đưa tôi về nhà.
Tôi thẳng thừng từ chối, vẫy taxi bên đường.
Thế nhưng, suốt quãng đường, chiếc xe của Lâm Trạch vẫn bám theo sát nút.
Có vẻ như hắn thực sự rất quan tâm tôi.
Tôi chợt nhớ lại, sinh nhật 5 tuổi của Đóa Đóa, tôi và Lâm Trạch dẫn con bé đến khu vui chơi gần nhà.
Trên đường về đêm đó, Đóa Đóa đứng giữa, hai tay nắm tay tôi và Lâm Trạch.
Gần về đến nhà, con bé nghịch ngợm nắm tay tôi và Lâm Trạch chập vào nhau, hào hứng nói:
“Bố mẹ hợp nhau quá đi!”
Đến giờ tôi vẫn nhớ như in thân hình Lâm Trạch lúc đó đờ ra.
Hắn gần như theo phản xạ gi/ật tay ra.
Như thể tôi là thứ virus đ/áng s/ợ.
Tỉnh lại khỏi dòng hồi tưởng, xe đã dừng trước cổng khu dân cư.
Tôi bước xuống, Lâm Trạch cũng theo sau.
Tôi đầy gh/ê t/ởm, trừng mắt quát:
“Lâm Trạch, anh có biết mình phiền phức thế nào không?”
Giọng hắn khàn đặc:
“Anh chỉ lo cho em thôi, không có ý gì khác.”
Sự quan tâm và yêu thương của hắn đến quá muộn màng, trở nên thừa thãi vô cùng.
Tôi bật cười đầy châm biếm:
“Hay là anh thích chăm sóc người yêu cũ đến thế?
“Với Hà Oánh cũng thế, với em cũng vậy.”
Hắn nhíu ch/ặt mày.
“Em khác cô ấy, em là vợ anh!”
Tôi lập tức sửa lại:
“Sắp thành vợ cũ rồi.”
Nhắc đến ly hôn, Lâm Trạch vẫn không chịu buông tha.
Đến lúc này, hắn vẫn ảo tưởng tôi sẽ quay đầu.
Thật nực cười.
Không muốn đa đoan thêm, tôi thẳng tay kiện ra tòa.
Nhận được thông báo, Lâm Trạch lập tức gọi điện.
Giọng hắn đầy bất ngờ:
“Dương Dương, em nhất định phải làm đến mức này sao?”
Trách tôi ư?
Đến nông nỗi này, chính hắn mới là kẻ đáng trách.
Tối đó về nhà, từ xa đã thấy hắn dựa tường cúi đầu, dáng người tiều tụy, thần sắc ảm đạm.
Lại gần, mùi rư/ợu nồng nặc xộc vào mũi.
Có lẽ say rồi, mắt hắn đỏ ngầu.
Hắn chằm chằm nhìn tôi, giọng khản đặc:
“Dương Dương, em đổi khóa cửa rồi, anh không vào được.”
Giọng điệu như đứa trẻ bị oan ức.
Tôi không nhịn được châm chọc:
“Diễn hay thế này, đừng làm Lâm tổng nữa, đi làm diễn viên đi.”
Ánh mắt hắn tối sầm, đột nhiên ôm chầm lấy tôi.
Tôi lạnh lùng:
“Buông ra, muốn tôi báo cảnh sát không?”
Hắn như không hiểu, lẩm bẩm:
“Dương Dương, đừng ly hôn nữa được không?
“Anh thật sự biết lỗi rồi.
“Từng ngày, từng giây, anh đều hối h/ận.
“Anh có lỗi với em và Đóa Đóa.
“Anh sẽ sửa, thật sự sẽ sửa.
“Từ nay về sau, anh nghe em mọi điều.
“Em tha thứ cho anh lần này, được không?”
Tha thứ thế nào được?
Con gái tôi đã không thể trở về.
Lấy gì để tha thứ?
Tôi dồn hết sức đẩy hắn ra.
Hắn loạng choạng ngã dúi vào tường.
Tôi đứng nhìn từ trên cao, giọng băng giá:
“Đừng lấy cái tình sến súa của anh mà làm trò hề nữa.
“Lâm Trạch, tôi thực sự hối h/ận đã từng yêu anh.
“Giá như chưa từng gặp anh thì tốt biết mấy.”
Nghe vậy, cả người hắn như mất h/ồn, mắt trống rỗng nhìn tôi.
Lát sau, hắn co rúm người, hai tay bưng mặt.
Tiếng nức nở vang lên.
Những giọt nước mắt lách qua kẽ tay.
Lâm Trạch.
Sớm biết ngày nay.
Sao còn làm chuyện đó?
09
Cuối cùng Lâm Trạch cũng đồng ý ly hôn.
Nhưng khi nhận tờ thỏa thuận, tôi vẫn choáng váng.
Ngoài nhà cửa, hắn còn chia cho tôi lượng cổ phiếu và tiền mặt khổng lồ.
Ký tên xong, hắn cười đắng:
“Đây có lẽ là điều cuối anh có thể làm cho em.
“Dương Dương, từ nay hãy bước tiếp nhé.
“Tương lai ắt sẽ có nhiều điều tốt đẹp chờ em.”
Tôi không nói gì thêm.
Cúi đầu ký tên.
Sau ly hôn, cuộc sống trôi qua bình lặng.
Mỗi cuối tuần, tôi đều đến trại trẻ mồ côi làm tình nguyện.
Ở bên lũ trẻ, tinh thần tôi khá hơn nhiều.
Tiếng cười trẻ thơ khiến lòng nhẹ nhõm.
Hôm đó, bất ngờ thấy Lâm Trạch ở trại trẻ.
Lúc đó hắn đang chơi trò mèo đuổi chuột với bọn trẻ.
Dù đã là Lâm tổng lẫy lừng, nhưng trong ánh mắt cười của hắn lúc này lại phảng phất nét h/ồn nhiên.
Trò chuyện với viện trưởng, tôi mới biết suốt hai năm qua Lâm Trạch âm thầm quyên góp rất nhiều.
Viện trưởng cảm tạ không ngớt.
Nhưng Lâm Trạch chỉ nói nhẹ: “Bọn trẻ khôn lớn là đủ.”
Lòng tôi chợt se lại.
Khi tỉnh táo lại, Lâm Trạch đã đứng trước mặt.
Hắn nói: “Lâu rồi không gặp.”
Thành phố không quá nhỏ, nhưng ba năm qua chúng tôi chỉ gặp đếm trên đầu ngón tay.
Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười đắng:
“Vì anh biết không thấy anh, em sẽ vui hơn.”
Hóa ra hắn cố tình tránh mặt.
Nhưng hắn nói không sai.
Tôi đâu muốn gặp hắn.
Suy nghĩ một lát, tôi nói:
“Cảm ơn khoản quyên góp của anh.”
Giọng hắn êm dịu:
“Bọn trẻ đều rất đáng yêu.
“Ở bên chúng khiến lòng nhẹ tênh.
“Nên đừng cảm ơn, anh chỉ làm việc trong khả năng.”
Hắn đúng là thay đổi nhiều.
Không còn vẻ kiêu ngạo xưa kia, trở nên trầm ổn hơn.
Hắn dò hỏi:
“Dương Dương, cùng ăn trưa nhé?”
Ánh mắt đầy mong đợi.
Tôi lắc đầu:
“Tôi không có thói quen làm bạn với người yêu cũ.”
Ánh mắt hắn dần vụt tắt:
“Anh hiểu.
“Không sao, miễn em vui là được.
“Đừng nghĩ cho cảm xúc của anh.
“Anh không yếu đuối thế.”
Tôi thực sự chẳng quan tâm hắn nghĩ gì.
Gật đầu chào tạm biệt rồi rời đi.
Hai tháng sau, tôi gặp lại Lâm Trạch.
Đúng sinh nhật lần thứ 9 của Đóa Đóa.
Tôi mang bánh kẹo đến nghĩa trang thăm con.
Khi đến nơi, Lâm Trạch đang quỳ trước m/ộ.
Bờ vai rũ xuống, dáng vẻ cô đ/ộc tột cùng.
Giọng hắn nghẹn ngào:
“Đóa Đóa, ở đó có tốt không?
“Bố nhớ con lắm, thật sự rất nhớ.
“Bố có lỗi với con và mẹ con.
“Mấy năm nay, bố lén đến thăm mẹ con.
“Mẹ con vẫn luôn nhớ về con.
“Nên con hãy phù hộ mẹ an lành, được không?
“Là bố sai rồi.
“Nếu có kiếp sau, bố nhất định sẽ bù đắp cho hai mẹ con.”
Tôi bước đến gần, nghe rõ câu cuối.
Tôi nhíu mày:
“Cảm ơn anh đến thăm Đóa Đóa.
“Nhưng kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Lâm Trạch gi/ật b/ắn người.
Hắn quay sang nhìn tôi.
Nén tiếng nghẹn, hỏi:
“Dương Dương…
“Em thật sự nỡ lòng không cho anh chút hy vọng sao?”
Tôi bình thản đáp:
“Lâm Trạch, đừng cố chấp nữa.
“Từ lâu rồi, tôi đã không còn yêu anh.”
Nỗi thất vọng hiện rõ, đôi mắt hắn ngập tràn đ/au khổ và hối h/ận.
Nhưng tôi chẳng bận tâm.
Tôi đặt bánh kẹo trước m/ộ.
“Đóa Đóa, sinh nhật vui vẻ nhé.
“Mẹ chưa từng phút nào quên con.
“Con cũng đừng quên mẹ nhé.
“Nhớ rằng mẹ mãi yêu con.
“Con mãi là công chúa bé nhỏ của mẹ.”
Tay xoa xoa tấm ảnh trên bia m/ộ.
Gương mặt con bé vẫn rạng rỡ như thuở nào.
Mắt tôi nhòe đi, cắn môi tự nhủ: Đừng khóc.
Lê Dương, đừng để con lo lắng.
Lâm Trạch đưa khăn tay.
Tôi liếc nhìn: “Không cần.”
Lấy khăn giấy lau nước mắt.
Hắn ủ rũ thu khăn.
Lúc rời nghĩa trang, hắn dè dặt hỏi:
“Anh đưa em về nhé?”
Tôi lại từ chối.
Đeo kính râm che đôi mắt sưng húp, tôi bước đi.
Cảm nhận rõ ánh mắt nóng bỏng của hắn dõi theo.
Nhưng tôi chẳng một lần ngoảnh lại.
-Hết-
Chương 7
Chương 12
Chương 27
Chương 8
Chương 8
Chương 10
Chương 6
Chương 7
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook