Tốt mức có thể t/ự s*t ngày.
Đêm đó, ✂️ cổ tay, 🏢.
Và lúc đó.
Hai lão già ch*t ti/ệt kia, đang ở giường phụ nữ.
Tôi Đảo, cứ thế trở thành những đứa trẻ mẹ.
Nhưng thực ra, quá buồn.
Cái ch*t đôi sự giải thoát.
Rốt nếu quá đớn, họ đã chọn đường này.
Vì vậy, cả Đảo đều chọn cách tôn trọng.
Nhưng vì thế, lão già kia thấy có lỗi nuông chiều hết mực.
Nhờ vậy, Đảo tha hồ nghịch ngợm.
Tôi đ/á/nh nhau, đưa gậy tôi.
Anh đ/á/nh nhau, bỏ dép.
Hừm... đành vậy thôi, đám trêu đ/á/nh lại được.
Chỉ vừa bôi th/uốc vừa càu nhàu:
"Thẩm Giai đồ tâm! Chạy dép thế lỡ ch*t phải ở vân nhé!"
Tôi đi/ên người.
Quay ngồi anh, bóp cổ hét: "Tại ng/u! Đánh mà liệu cơm gắp mắm, bị bảo vệ hiện chịu danh! Em đi gọi ch*t thật rồi!"
Hét xong, thấy đỏ ửng, liền cắn phát.
"Yên ch*t thật sẽ nuôi cả đám trai tơ, cần ở vận đâu!"
Vừa dứt lời, Đảo nổi đi/ên.
Vì được chuyện đó.
Xét cùng, rất giàu.
Anh siết eo hôn mức cả nếm vị m/áu 🩸 trong miệng.
Tôi ch/ửi chó.
Anh cười bảo ch/ửi vài câu nữa đi, đã lắm.
Rồi lại hoạch, chọn buổi chiều đẹp để đ/á/nh trận.
Ông ta nằm nửa tháng, mũi vẹo hẳn.
Dĩ chẳng khá hơn.
Bị trong tối, bị mây quật nhừ người, luôn ôm vào lòng.
Vừa cười nhăn vừa nói: "Ch*t phải ch*t nhau."
Tôi đáp: "Được, lúc nhau đi tìm mẹ."
Tôi tận thấy 🏢.
Nên nỗi cái ch*t lớn lắm.
Nhưng s/ợ hơn cả ch*t sự bội.
Sự lão già khiến từ phụ nữ thanh trở nên đi/ên lo/ạn.
Cho lao xuống từ tòa nhà cao tầng.
Tự viết dấu chấm hết đời mình.
Nỗi ám ảnh khiến gào thét tỉnh giấc giữa đêm khuya.
Giữa Đảo có lời tỏ tình.
Mọi thứ tự mặc nhiên yêu nhau.
Nhìn lão già gương,
chúng đối xử tình rất nghiêm túc.
Trước mất, dặn phải nương tựa nhau.
Chúng thề trước mẹ: bao bội.
Tôi tưởng sẽ nhau đầu bạc, mãi đùa mèo nghịch chó.
Có lẽ cháu đầy thành ông bà già hạnh phúc.
Nếu chứng kiến cảnh này.
Dĩ nói lòng giả.
Xét cùng, thích Đảo từ nhỏ.
Anh yêu nhất sau mẹ.
Nên tin mưa lớn sơn, mắc kẹt mạng lái xe c/ứu.
Vì hứa sẽ luôn nhau.
Ch*t phải ch*t cùng.
Tôi nhìn chiếc quần rá/ch toạc từ lúc nào.
Vết xước dài chân sâu hoắm.
Lúc nãy chỉ nghĩ Đảo, chẳng thấy đ/au.
Giờ khóc.
Nước thật gh/ét.
Tôi cố nén, cứ tuôn.
X/ấu hổ quá.
Đứng đó, cân nhắc xem có nên xông vào t/át đứa cái không.
Tôi từng nói tính tốt.
Giữa khóc chia đ/á/nh chọn cái sau.
Nhưng chưa kịp động đã có ngã vào vòng áp.
Khỏi cần ngoái lại Thẩm Phù Niên - đứa trai khác uất.
Nó ôm thật ch/ặt.
Hồi nhỏ nhom, đ/ấm ngày.
Giờ như trâu, giãy thoát.
Thẩm Phù Niên xuống nhìn tôi.
Nó bị bệ/nh, đúng nghĩa đen.
Ánh đi/ên cuồ/ng, giọng nói lại dàng:
"Chị à, chỉ có bao chị."
"Nên... chị thua cuộc rồi."
Nó ngậm lấy khiến rùng mình.
Đúng tên đi/ên.
3
Cuối xông vào được.
Vì Thẩm Phù Niên đi.
Nó nói: "Theo thỏa thuận, chị phải lời em. thì... chị quả đấy."
Đúng, thật.
Tôi đ/á/nh lại, tài sản đều trong nó, sinh sát.
Lại cầm d/ao định đ/âm ai.
Dù sao chỉ em.
Nó dẫn xuống có cả đám vệ hộ tống.
Tôi chợt thấy mình ngốc quá! lo Đảo mà mình leo quên cả gọi giúp.
Giờ toàn thân ẩm, hiện bạn trai bội.
Đúng đời đen đủi.
Thẩm Phù Niên thuê khách chân đẩy vào nước nóng.
Bước đã thấy bát gừng hấp đường bàn.
"Chị mưa cả đêm uống tí ấm."
Bình luận
Bình luận Facebook