Hôn phù đẫy đà bị thái quá.
Tôi đứng vệ cãi vã khách mời. Trở về phòng tân hôn, thấy phù áo xống mắt ngân ngấn lệ, chú rể đứng bộ vest chu, lạnh lùng tự chủ...
Và vết cắn nhẹ in môi anh.
Như một manh mối mơ ai đó lại, khó lời,
nhưng lại chói chang vô cùng.
1
"Hôm nay em cần gi/ận họ."
Du đeo kính gọng bạc, khăn tắm lau phần thân còn đọng từ từ tới giường màu rực.
Tôi tựa vào đầu nhớ lại cảnh ban ngày, lòng còn dư âm phẫn nộ.
"Tay những đó vào áo D/ao rồi!"
Trình D/ao nghiệp kiêm trò tính nhút nhát hiền hòa, ngoại đơn thân lại đẫy đà thường.
Váy phù kiểu cổ khoét sâu, các phù khác mặc thì hở phần ngoài, hút ánh nhìn.
Quá trớn mấy đứa cháu họ xa từ quê Du áp sát D/ao, nỗi váy voan bị rá/ch một đường.
Có sợ ảnh hưởng việc hỷ D/ao chỉ cúi đầu, co rúm né tránh, khung cảnh trông nghiệp bất lực.
Tôi kịp ngày vui, lập quở trách mấy đứa chúng dám cưỡng ép ánh mắt thiện liên tục dò xét D/ao.
Sau kh/ống hình, đẩy D/ao vào phòng ngủ chính, bộ quần áo tủ thay, đợi vãn hãy ra.
"Bản thân còn chẳng gi/ận, em đứng thế, họ dám quá đâu."
Giọng điệu Du câu thoáng vẻ hờ hững.
Tôi hơi bất nhìn anh.
Trong lòng Du luôn vô tôn trọng phụ nữ.
Lẽ nên những như vậy.
2
Tôi Du bạn đại học.
Nhà nghèo, đơn thân b/án hạt dẻ nướng hai mươi năm nuôi lên đại trọng phố.
Lên đại học, Du dựng sạp ở phố tiếp tục ở con trai.
Những năm đó, bạn khác đắm chìm đời sống đại học, chỉ riêng hễ lên lớp, mặc chiếc mi trắng sạch sẽ, đứng đang quạt chảo rang hạt lặng tiền, đóng gói.
Phương Nam nóng lò rang hạt hơi nóng, áo mi ướt đẫm phần, dính vào thân g/ầy guộc, mấy sợi tóc trước trán ướt đẫm hôi, hôi dài theo hai thái dương.
Rõ ràng bộ dạng tiều tụy, lại bất đẽ.
Có bởi sở hữu diện mạo hiếm có.
Thường có các e thẹn m/ua hạt chỉ được chính đáng vài câu anh.
Anh ôn độ, tự ti kiêu ngạo, giữa phố ồn ào tấp nập, tựa một khóm trúc tắp, đ/ộc.
Hồi đó được mệnh hoa khôi khoa, theo phần tráng phóng khoáng, thổ lộ ầm ĩ náo nhiệt.
Vì thế, Du lặng đứng trước dưới ký túc xá nữ, lặng đưa cho bức tình, rất bất ngờ.
Chúng chỉ nhau sĩ.
Đã hai năm về quê, cuối có thời giao lưu rảnh rỗi.
Hai năm như dòng ấm ngầm lặng theo sát, luôn hiện cần nhất.
Sáng vô bị đ/ứt tay, chiều bàn hiện miếng băng cá nhân.
Tôi bị mưa kẹt ở viện, dáng g/ầy guộc cầm ô về phía màn mưa.
Khi rối thi, ghi chép ngay ngắn đồ chu.
Chúng thậm chí chuyên ngành.
Nhưng bị cảm bởi chăm sóc quan tâm này.
Dù sao, từ nhận quá nhiều ái như thế từ nam, sớm thấy chưa từng đắm chìm.
Mẹ sớm dạy một quan niệm: Con đừng dễ dàng cảm bởi hy sinh tiền.
Trai tràn thời lực.
Những han có ta thấu hiểu nỗi đ/au bạn.
Cốc trà xếp hàng hai tiếng, chỉ cốc trà sữa.
Phải nhìn những hành rung tuổi thấy bản chất quan sống một người.
Tôi bị chinh phục, ở một trận đấu rổ liên trường.
Trường ghi bàn quyết định thắng, mọi cuồ/ng ôm nhau ăn mừng, chen lấn hỗn lo/ạn.
Chỉ có Du thấy một nhắn nổi bật bị đám ép vào góc cựa quậy được.
Anh đám hỗn lo/ạn, vừa quát lớn ngăn vừa gắng giải c/ứu mặt bừng kia, như thức, Du hai bế chạy viện may mắn c/ứu được mạng cô.
Sau đó, hề phô trương, như chưa từng có gì xảy ra.
Tôi vô bắt gặp mang quà e dè cảm ơn mới biết được này.
Anh từ chối cô, suýt khóc.
Du kiên nhẫn ngồi cô, dò vệ bản thân ở nơi ôn giảng giải cho thế nào hiệu ứng cầu treo, rằng tấm lòng chân quý biết bao, nhất định thận trọng cảm mình.
Cô đi rồi, nghiêng đầu anh:
"Anh mình tốt thế à?"
Anh suy rồi nói: "Không liên quan tình, chỉ cảm thấy, mỗi phụ nữ đáng được tôn trọng đãi."
Tôi nhớ một câu luôn muốn anh.
"Anh phụ b/án hạt dẻ bốn năm, bao nhiêu bạn chế giễu lòng có oán h/ận không?"
Bình luận
Bình luận Facebook