Tìm kiếm gần đây
Thực ra đã có th/ai, nhưng tôi lén đi giải quyết rồi.
Trong mắt Lục Tuấn Vinh thoáng nỗi đ/au, dường như có ánh lệ lấp lánh.
Anh đặt tay lên vai tôi, mỉm cười dịu dàng: "Kỳ lạ thật, trước đây anh chẳng thích trẻ con chút nào, giờ lại muốn nhà cửa đông vui hơn. Tri Ý, lát nữa chúng ta đi Iceland nghỉ nhé, em chẳng phải luôn muốn ngắm cực quang sao?"
Tôi vui vẻ đồng ý: "Được thôi, lúc đó em sẽ nhờ chị Phương xem lịch trình."
Lục Tuấn Vinh sững người, gượng cười: "A Phương đúng là nhân tài, hai năm nay ra riêng lập nghiệp, mở công ty giải trí, làm ăn khá quy củ. Nghe nói cô ấy ký hợp đồng với mấy đứa trẻ có tố chất tốt?"
"Ừ."
Tôi gật đầu, gắp thêm miếng rau ăn.
Thực ra trong lòng tôi rõ, mục đích khác của bữa cơm hôm nay của Lục Tuấn Vinh là muốn tôi gia hạn hợp đồng.
Danh tiếng và giá trị thương mại của tôi hiện tại đều rất cao.
Anh không nói rõ, vậy tôi cứ giả vờ không hiểu.
"Tri Ý, cái này..."
Lục Tuấn Vinh ngồi đối diện tôi: "Anh nói thẳng nhé, hợp đồng của chúng ta sắp hết hạn rồi, em định tính sao tiếp theo?"
Tôi đặt đũa xuống: "Mấy ngày nay bận quá, quên chưa kịp báo anh. Hết hợp đồng thì không gia hạn nữa, em định ký với công ty của chị Phương."
Lục Tuấn Vinh cúi đầu, nét mặt u ám, cười hỏi: "Với vị trí của em hiện tại, đã có thể đứng riêng một cánh rồi, còn ký hợp đồng với công ty quản lý làm gì nữa?"
Tôi mỉm cười: "Hì, nói là ký cho chị Phương, nhưng thực ra cũng không hoàn toàn. Chủ yếu là để tạo thanh thế, ủng hộ sự nghiệp của chị ấy. Những năm qua chị ấy giúp em nhiều lắm, coi như báo đáp."
"Tốt lắm, tốt lắm."
Lục Tuấn Vinh uống một ngụm rư/ợu lớn, anh nhìn tôi chăm chú: "Anh muốn cưới em, là thật. Những năm qua luôn yêu em, cũng là thật."
Im lặng hồi lâu.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bông hồng đỏ rực: "Còn nhớ năm xưa em đoạt giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc chứ? Bầu trời đêm hôm đó rất đẹp, em đã ngắm suốt cả đêm."
Lục Tuấn Vinh cúi đầu.
Tôi không nhìn rõ mặt anh, không biết anh đang biểu lộ gì, đ/au buồn? Hối h/ận? Hay bất nhẫn?
Tất cả đều không quan trọng nữa.
"A Ron, em đi đây."
Tôi đứng dậy rời đi.
Khi bước đến cửa, Lục Tuấn Vinh bỗng gọi tôi lại.
"Tri Ý, em luôn là người phụ nữ tỉnh táo, luôn biết mình muốn gì. Bên anh suốt bao năm, rốt cuộc em có... yêu anh không?"
Tôi không quay lại: "Tất nhiên là có."
...
41
Hai tháng sau.
Vì bộ phim mới, tôi phải ở Tây Thành nửa tháng.
Kiều Y nói chưa từng đến Tây Thành, cứ nằng nặc đòi đi, bảo muốn xem nơi tôi lớn lên, ăn hết các món ngon nổi tiếng địa phương.
Mười một năm không trở lại, Tây Thành thay đổi rất nhiều.
Vừa xuống máy bay, đã thấy vô số người hâm m/ộ ùn ùn kéo đến đón.
Tôi cười chụp ảnh cùng họ, ký tặng, thoáng chốc dường như thấy một khuôn mặt quen thuộc trong đám đông.
Thoáng qua rồi mất, ngoảnh lại đã không thấy nữa.
Cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây, lên xe về khách sạn nghỉ.
Kiều Y vừa vào phòng đã nằm vật ra giường, chu môi phàn nàn: "Không bao giờ đi cùng ngôi sao nữa, chân em sắp bị giẫm g/ãy rồi."
Mười một năm qua, Kiều Y giờ đã mười lăm tuổi, dáng cao hơn tôi, da trắng xinh đẹp, rất giống bố.
Lúc này, cửa phòng vang lên giọng nam lạnh lùng: "Đã bảo từ đầu rồi, đừng đi làm bóng đèn, cứ bám theo làm gì!"
Người nói là một chàng trai Anh điển trai, cao ráo lực lưỡng, cơ bụng đẹp.
Đừng hỏi tại sao tôi biết, vì anh là bạn trai mới của tôi.
Anh tên Dylan, xét về vai vế, là chú của Lục Kiều Y, tuổi trẻ nhưng bậc cao.
Hai tháng trước, tôi đưa Kiều Y sang Anh thăm mẹ, gặp Dylan.
Vị chú nhỏ Dylan này đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, tối đó liền xin số điện thoại, hẹn tôi đi ăn.
Chúng tôi nhanh chóng đến với nhau, mọi phương diện đều hòa hợp, vô cùng vui vẻ.
Nhưng Kiều Y rất th/ù địch với Dylan, cô bé cho rằng trở ngại lớn nhất để bố giành lại tôi chính là người chú trẻ đẹp trai này.
Dylan kéo hành lý vào, nhẹ đ/á vào chân Kiều Y: "Chú đặt vé máy bay cho cháu, cháu về Hương Cảng đi. Ông già cháu thất tình bị kích động, giờ định cưới chớp nhoáng một người mẫu quen chưa đầy tuần, thật nực cười. Cháu không mau đi ngăn lại? Để sau này mẹ kế đẻ con, lại tranh gia tài với cháu."
"Chú không nói, không ai coi chú là c/âm đâu."
Kiều Y bật dậy khỏi giường, tức tối cãi nhau với Dylan: "Nếu không có chú, Tri Ý đã là mẹ của cháu rồi."
Dylan cố ý ôm tôi, hôn lên mặt tôi một cái thật mạnh: "Cô ấy mới hơn ba mươi tuổi, cháu gọi mẹ không thấy ngại, cô ấy còn ngại không dám nhận đấy. Nhớ nhé, Tri Ý không phải mẹ cháu, là vợ chú cháu đấy."
Tôi lắc đầu cười, cứ cãi nhau đi.
Không quản nổi, thật sự không quản nổi.
Ngay lúc này, trợ lý gõ cửa bước vào.
"Chị, có người đàn ông tên Thẩm Cẩm Thành tìm đến khách sạn. Anh ta dẫn theo con gái, nói là họ hàng của chị, muốn gặp."
Tim tôi thót lại.
Thẩm Cẩm Thành?
Đã bao năm không gặp.
"Mời họ lên, gọi cả bảo vệ đến."
42
Trước khi cha con Thẩm Cẩm Thành vào, bảo vệ đã kiểm tra họ từ đầu đến chân, phòng ngừa họ giấu d/ao, th/uốc đ/ộc hay thiết bị nghe lén, chụp lén.
Bao năm không gặp, tôi lại thấy hai cha con họ.
Thẩm Cẩm Thành mới hơn ba mươi, trông già nua, c/ắt tóc cua, đeo kính dày cộp, b/éo hẳn ra, co ro rụt rè, chẳng còn chút phong thái điển trai nho nhã ngày xưa.
Anh ta dắt theo một bé gái đen nhẻm g/ầy gò, khoảng hơn mười tuổi, dáng vẻ thanh tú, là Thẩm Vũ Tình.
Nhìn thấy mặt Thẩm Vũ Tình, tôi gi/ật mình.
Má trái cô bé có hai vết s/ẹo bỏng x/ấu xí...
Có lẽ vì vết s/ẹo, Thẩm Vũ Tình luôn cúi đầu, khi thấy Lục Kiều Y cao ráo xinh đẹp, càng tự ti, lưng c/òng xuống.
"Mẹ Tri Ý~" Kiều Y luôn hiểu chuyện, cô bé biết quá khứ của tôi, rõ hai cha con trước mặt là ai, liền cười hỏi tôi: "Mẹ và chú này có chuyện cần nói chuyện hả? Vậy con đưa em bé này ra ngoài chơi nhé."
Tôi bỗng nhớ lại chuyện kiếp trước.
Thẩm Vũ Tình cùng mẹ ruột hợp sức hại tôi, thậm chí trước lúc lâm chung, còn hỏi Thẩm Cẩm Thành tôi chừng nào ch*t để bố sớm cưới mẹ ruột cô ta.
Chương 12
Chương 13
Chương 23
Chương 17
Chương 12
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook