Tôi: "Hả?"
Một câu cơn buồn ngủ của tôi tan biến.
Tôi ngồi dậy m/ắng ta: "Trương Trần, bị đi/ên à? Chúng ly hôn nhiêu năm rồi, nửa đêm đến quấy rối tôi làm gì?"
Nhưng tâm tiếp khó chịu: Lạc, ly hôn Anh thực sự biết rồi, này sẽ không can vào chuyện của chúng nữa. Bao năm không hôn, chắc chắn vẫn chưa quên được phải không? Chúng hôn nhé?"
Tái cái con khỉ!
Nghe giọng say xỉn, tôi ch/ửi một câu: "Bệ/nh thì đi đừng đến đây làm lo/ạn" rồi cúp máy, block số mới của hắn.
Hôm sau, gọi điện cho mẹ, tôi mới biết lý do Trương Trần s/ay gọi điện nửa đêm.
Bởi Nguyệt không biết sức, tự biến mình thành tàn phế.
Sau bị Trần đuổi khỏi nhà, bà vẫn không tha.
Lần đó, Trương Trần đi công tác về, Nguyệt không đòi đến ở chung con trai Trần tiếp làm bà hoàng, còn ép Trương Trần bắt Trần xin mình.
Bà lại giở ca cũ: khóc lóc, ăn vạ, đòi t/ự t*.
Kết Trần phớt trò hề này, bà leo lên 🏢 nhảy lầu trượt chân thật sự.
May thay, nhà ở tầng hai không ch*t.
Nhưng cũng đủ t/ật, nửa đời sống trên xe lăn hoặc giường bệ/nh.
Sau Nguyệt bại liệt, Trần nhanh như ph/á th/ai, ly hôn Trương Cực hình hơn, bố Trương Trần trốn nhiệm vụ vợ t/ật.
Giờ gánh nặng Nguyệt đ/è lên Trương Trần.
Nghe xong tin của mẹ, dù hơi vô đức tôi vẫn cười.
Hóa ra lời Trương Trần "mẹ không can nữa" là vì bà có muốn cũng đứng chẳng dậy nổi!
Còn việc hắn say đòi hôn rõ ràng là tính toán đổ gánh nặng lên tôi.
Mẹ tôi hỏi: "Con không hồ ý chứ?"
Tôi bĩu gì có chuyện đó! Trương Trần đúng là giữa ban ngày!"
Bình luận
Bình luận Facebook