Tôi cảm thấy bồn chồn lo lắng.
"Bạn cùng bàn, cậu nghĩ chú ấy có chuyển đi rồi bỏ mặc tớ không?"
"Tiền thuê nhà ở nơi khác có đắt lắm không?"
Trác Minh biết tôi và chú không có qu/an h/ệ huyết thống, liền mời: "Phùng Oanh Oanh, nhà tớ còn phòng trống, cậu có thể đến ở cùng."
Không được!
"Vậy cậu thử hỏi chú ấy xem?"
Tôi không dám.
"Cậu trốn tránh cũng vô ích thôi, nếu chú ấy không mang cậu theo, cậu phải tìm nhà trước đi chứ."
Một hôm chú đưa tôi đi học, tôi lấy hết can đảm hỏi:
"Chú ơi, sau khi chuyển đi chú nghĩ cháu nên thuê nhà ở đâu ạ?"
Chú trợn mắt quát: "Thuê cái rắm!"
Không thuê? Vậy là đuổi tôi về trại mồ côi sao?
Thực ra về cũng được, tôi với Trác Minh thân thiết, số tiền dành dụm có thể gửi nhờ cậu ấy.
Nhưng...
Hình như tôi đã quen sống cùng chú rồi.
Nếu chú không phải mang theo cái bóng đèn như tôi, liệu chú có tìm được bạn đời không?
Nhiều bạn trong lớp đã có người yêu, họ còn đồn tôi với Trác Minh hẹn hò.
Buồn cười, yêu đương chỉ làm chậm tốc độ ki/ếm tiền của chúng tôi thôi!
Cứ loay hoay mãi, ngày chuyển nhà đã đến.
Hôm đó tan học về, chú đã chất đồ lên xe tải.
Tôi lén nhìn: Toàn đồ của chú.
"Chú ơi, chú định chuyển đi đâu thế ạ?"
Dù không ở cùng, xin hãy cho cháu biết địa chỉ.
Tôi nắm ch/ặt quai cặp, sợ chú bảo tôi cút đi.
Và đúng như thế.
"Cút lên xe mau!"
"Hả?"
Chú bóp trán tôi:
"Học ng/u hết cả người rồi à?"
"Đồ của mày nhét hết trong xe rồi, trên lầu trống trơn rồi, mày muốn leo cầu thang tập thể dục à?"
Rồi lôi từ túi xách ra cuốn sổ tiết kiệm ném cho tôi: "Tự cầm lấy!"
Nhìn gương chiếu hậu thấy mình cười ngốc nghếch.
Thật tốt, chú không bỏ rơi tôi.
Chúng tôi chuyển đến căn hộ mới có thang máy.
So với chỗ cũ, nơi này rộng rãi sáng sủa, đồ đạc đều mới tinh...
"M/ua mới hết ạ?"
Chú đắc chí gật: "Giao nhà từ năm ngoái!"
Hả? M/ua nhà?
"Chú m/ua nhà ạ?"
"Lắm mồm! Mau dọn đồ đi, bừa bộn quá!"
Cuối cùng tôi đã có phòng riêng.
Nhìn bức tường ảnh trong phòng, tôi bật cười khúc khích.
Chú chụp lúc nào vậy? Giấu kín quá.
13
Không chỉ có phòng ngủ, tôi còn có cả phòng học riêng.
Dĩ nhiên, chú cũng có phòng livestream gaming.
"Chà, Phùng Oanh Oanh, nhà cậu phất lên rồi à?"
Trác Minh đến chơi tròn mắt thán phục.
Tôi giải thích: "Chú tớ giàu, không phải tớ!"
Dù sao tôi cũng được ở đây, lại có tận hai phòng!
Nhưng hình như cứ vui quá là tôi lại gặp xui.
Chưa đầy nửa năm sau, chú bất tỉnh khi đang livestream.
May có fan báo cảnh sát kịp thời đưa chú đi cấp c/ứu.
Bác sĩ nói trong đầu chú có khối u lớn chèn ép mạch m/áu.
Khi tôi đến nơi, chú đã tỉnh nhưng mặt mày xám xịt.
Tôi lén hỏi bác sĩ, năn nỉ mãi mới biết khối u có thể lành tính, cần mổ c/ắt bỏ rồi xét nghiệm. Với công nghệ hiện đại, tỷ lệ thành công trên 90%.
Thế thì tốt quá.
Tôi thở phào.
Nhưng chú cứ trì hoãn không chịu mổ.
Tôi đưa hết 4 triệu dành dụm mấy năm: "Chú đừng lo tiền, cháu có tiền, đưa chú hết."
Chú không nhận, vẫn không đi viện.
Những ngày đó tôi học không yên, lúc nào cũng sợ chú ngất.
Nhờ bác chủ nhà khuyên, nhưng chú nhất quyết không nghe.
Lần đầu tiên tôi biết chú là người cứng đầu.
Mẹ Trác Minh, Viện trưởng Châu, chị cảnh sát, cô giáo chủ nhiệm...
Tôi mời hết người lớn quen đến khuyên chú, vô ích.
Đêm đến, á/c mộng ập về.
Giống cơn sốt năm nào, tôi mơ thấy chú bỏ đi.
Trong màn sương xám, tôi chạy theo chú nhưng không tới.
Vấp ngã nhìn lên, chú gục xuống mặt tái nhợt.
"Á!"
Tôi gi/ật mình tỉnh dậy, r/un r/ẩy bật dậy.
"Á!"
Bật đèn thấy chú ngồi phòng khách, tim tôi nhảy lo/ạn.
"Chú muốn hù cháu ch*t à?"
Chú quắc mắt: "Còn kêu, mặt xanh như m/a!"
Tôi rót nước cho chú, ngồi xuống cạnh.
Chú thúc giục: "Sao không ngủ? Lại thức khuya à?"
"Chú ơi, cháu gặp á/c mộng."
Chú khựng lại, quay mặt uống nước:
"Mơ thấy m/a q/uỷ thì bình thường, chú cũng hay mơ."
Tôi lắc đầu:
"Cháu mơ thấy chú ch*t!"
Tay chú r/un r/ẩy làm đổ ly nước.
Hai chú cháu cuống cuồ/ng lau dọn.
Xong xuôi, chú cười khổ: "Người ta ai cũng phải ch*t, chỉ là sớm hay muộn thôi."
"Vậy chú có thể ch*t muộn được không?"
Chú nhếch mép: "Không phải muốn là được."
"Nhưng chú không chịu cố gắng mà!"
Chú im lặng.
Tôi đ/á/nh vào tình cảm:
"Chú ơi, cháu mất mẹ rồi, không muốn mất chú nữa!"
"Hồi đó mẹ mất, cháu phải ở cầu thang, nhặt ve chai, sốt cũng không có tiền m/ua th/uốc, chỉ uống tr/ộm gói cảm xuyên hương, khổ lắm!"
Chú như sống lại ký ức, bật cười: "Ừ, giống đứa ăn mày, tội nghiệp."
Tôi gật đầu:
"Lần sốt đó cháu tưởng mình sắp ch*t."
Chú sửng người.
"Thật đấy," tôi hít sâu, "Lúc đó mỗi ngày tỉnh dậy rất ít, nhưng vẫn cố đợi mẹ. Dù biết mẹ không còn."
Không gian như quay về sáng mùa đông năm ấy.
"Người cháu nóng bừng, cô hàng xóm đi vắng, chỉ còn chú. Nhưng chú dữ quá, trông chẳng tốt chút nào."
"Lúc đó cháu nghĩ, phải liều một phen, cá là chú có trái tim mềm yếu."
Bình luận
Bình luận Facebook