Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Muộn Tối
- Chương 6
Mười ngón tay đan ch/ặt vào nhau, chiếc nhẫn đôi trên ngón áp út khẽ chạm nhau.
Tôi vòng tay ôm lấy cổ Hàn Thành, trực tiếp hôn lên môi anh.
Sự chủ động của tôi khiến Hàn Thành càng thêm cuồ/ng nhiệt chiếm đoạt.
Khi bị Hàn Thành bế lên bằng một tay, tôi gần như kiệt sức.
"Vãn Vãn, tự mình thử xem." Anh đỡ lấy eo tôi, ánh mắt rực lửa.
"Hả?" Tôi mơ màng ngước nhìn.
"Cứ coi như là đang dỗ anh."
Trong vòng tay vỗ về, tôi vụng về chiều chuộng anh cho đến khi kiệt lực.
Anh vẫn không buông tha.
Tay nâng eo tôi, gằn giọng chất vấn: "Bảo bối, em nên gọi anh là gì?"
Tôi gục ngã van xin: "Chồ... chồng ơi..."
Vẻ thỏa mãn hiện rõ, anh ôm tôi vào lòng dịu dàng: "Ngoan."
14
Tần Dã nhìn những bức ảnh bị phát tán trên mạng, trong đầu đã vẽ ra cảnh Hứa Trì Vãn quỵ lụy trước mặt mình.
Sự việc ầm ĩ đến mức này, dù Hàn Thành có thật lòng với cô ấy, vì công ty cũng buộc phải từ bỏ.
Cô ấy còn có bà ngoại bệ/nh nặng, ngoài anh ra, không còn nơi nào để đi.
Mấy năm nay chẳng phải luôn như vậy sao?
Anh có thể bỏ qua cho lần phản bội này, miễn là cô ấy ngoan ngoãn ở bên.
Còn Tô Noãn, chỉ là nhất thời hứng khởi, chưa từng động tâm.
Anh chỉ muốn nhìn thấy biểu cảm đ/au khổ của Hứa Trì Vãn.
Chỉ muốn chứng minh cô ấy vẫn còn để tâm đến mình.
Cả đời này cô ấy đã bị trói buộc với anh.
Nhưng kể từ lần đưa Hứa Trì Vãn gặp Hàn Thành,
anh đã nhận ra ánh mắt khác lạ của Hàn Thành dành cho cô.
Đó là cách đàn ông nhìn phụ nữ, anh hiểu rất rõ.
Khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên sợ hãi, sợ cô ấy bị người khác cư/ớp mất.
Nhưng bây giờ đã khác.
Với tin đồn thổi trên mạng, anh chắc chắn Hàn Thành sẽ không do dự chọn công ty thay vì cô ấy.
Chỉ cần Hứa Trì Vãn ngoan ngoãn trở về, mọi thứ có thể bắt đầu lại.
Thậm chí như xưa.
Tần Dã xoa xoa vết hằn trên ngón áp út.
Lần này để anh cầu hôn cô ấy!
Chỉ cần cho cô ấy lời hứa, liệu cô ấy có còn muốn trốn chạy?
Khóe miệng Tần Dã nhếch lên, chờ đợi Hứa Trì Vãn chủ động liên lạc.
Đang định đi chọn nhẫn, từ khóa "Hàn Thành" bỗng hiện lên.
Cuối cùng cũng đến lúc rồi.
Hứa Trì Vãn, giờ em đã hiểu ai mới là lối thoát của em chưa?
Tần Dã hí hửng mở trang tin.
Nụ cười đóng băng.
Tấm giấy kết hôn đỏ chói hiện ra.
15
Nụ cười gượng gạo của Tần Dã dần biến dạng.
Anh không tin, liên tục thoát ra rồi lại mở vào.
Nhìn ngày cưới công bố phía dưới, tim anh đ/au thắt.
Cảm giác bất lực y như ngày nhận tin mẹ qu/a đ/ời.
Ký ức ùa về.
Từ thuở cố chấp theo đuổi thiếu nữ ngây thơ Hứa Trì Vãn,
đến khoảnh khắc cô quỳ xuống cầu hôn đầy quyết tâm.
Giờ anh mới nhận ra, mình đã yêu cô ấy nhiều thế nào.
Hóa ra, anh không thể thiếu cô.
Tần Dã đi/ên cuồ/ng tìm cách liên lạc nhưng vô vọng, dấu chấm than đỏ lòm nhắc anh về danh sách đen.
Hóa ra, cô ấy không phải gi/ận dỗi, mà thật sự muốn rời xa.
Tần Dã lẩm bẩm: "Chỉ cần tìm lại chiếc nhẫn, Vãn Vãn sẽ mềm lòng thôi."
Anh loạng choạng đứng dậy, lao ra khỏi cửa.
Hàn Thành không cho anh vào biệt thự, thậm chí không được nhìn cô từ xa.
Anh thảm hại ngồi lì cả ngày trước cổng.
Nhìn từng đoàn người mang váy cưới vào nhà.
Lòng đầy gh/en tị và phẫn uất.
Đáng lẽ, người cùng cô chọn váy cưới phải là anh.
Cuối cùng, Hàn Thành ra gặp.
Trả lại chiếc vòng tay - kỷ vật mẹ anh để lại.
Tần Dã nắm ch/ặt chiếc vòng, đi/ên cuồ/ng gào lên: "Vãn Vãn đâu? Cho tôi gặp cô ấy!"
"Chúng tôi đã đăng ký kết hôn." Hàn Thành giơ chiếc nhẫn lên, cảnh cáo, "Cậu không trân trọng, giờ hối h/ận cũng muộn rồi."
"Không ai có nghĩa vụ đợi cậu mãi ở nguyên chỗ cũ."
"A Dã, giờ cô ấy là vợ tôi. Tôi sẽ không cho phép cậu làm phiền nữa."
Tần Dã cười nhạt: "Chúng tôi bên nhau 6 năm, cậu quen cô ấy được bao lâu? Cậu thật sự nghĩ cô ấy thích cậu?"
"Cô ấy chỉ gi/ận tôi nên mới đăng ký với cậu thôi."
"Cậu không biết tính cô ấy lạnh lùng thế nào, khó theo đuổi ra sao. Dù đã rung động vẫn tà/n nh/ẫn đẩy tôi ra. Nếu không suýt mất mạng, cô ấy đã không dễ dàng đồng ý."
"Con người kiêu hãnh như thế, sao có thể dễ dàng yêu cậu?"
Hàn Thành bình thản: "Nếu cậu biết, sao còn phụ bạc?"
Tần Dã c/âm nín.
Ánh mắt Hàn Thành tối sầm: "Vãn Vãn có biết cậu cố tình theo đuổi để trả th/ù không?"
Tần Dã gi/ật mình, hoảng hốt: "Cậu biết gì rồi?"
Người phụ nữ phá hoại gia đình, hại ch*t mẹ anh chính là mẹ Hứa Trì Vãn.
Hàn Thành bước tới, giọng đầy phẫn nộ: "Cô ấy chỉ là cô gái bị mẹ ruột bỏ rơi, sống với bà ngoại. Cô ấy không biết gì cả."
"Cậu vì trả th/ù mà tới gần, khiến cô ấy yêu rồi lại phản bội."
"Giờ cậu có tư cách gì nhắc đến chữ yêu?"
16
Tôi vừa mặc xong váy cưới thì Hàn Thành bước vào.
Anh vội vã trở về, dáng vẻ mệt mỏi.
Nhưng khi thấy tôi, đôi mắt anh bừng sáng.
Tôi e thẹn xoay người, mong chờ: "Trông thế nào?"
Chương 7
Chương 2
Chương 15
Chương 43
Chương 6
Chương 15
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook