Ngẫu Hứng Ngày Xuân

Chương 20

14/06/2025 13:27

Chưa kịp Thôi Trí mở miệng, Vân Nghê đã chạy đến bên cạnh cậu, đảo mắt nhìn cậu từ đầu đến chân rồi lo lắng hỏi: "Thôi Trí, cậu không sao chứ?"

Nụ cười mỉm lúc nãy trên mặt Thôi Trí giờ đã biến mất. Cậu lạnh lùng nhìn Vân Nghê đang chắn trước mặt, im lặng không đáp.

Thấy vậy, lòng Vân Nghê không khỏi hoang mang. Cô vội hỏi hệ thống: "Hệ thống ơi, mức độ tình cảm của Thôi Trí dành cho tôi hiện tại là bao nhiêu?"

【Mức độ tình cảm của Thôi Trí dành cho chủ nhân Vân Nghê hiện tại: 60】

Nghe xong, Vân Nghê thở phào nhẹ nhõm: "Cũng khá cao mà, sao cậu ấy chẳng buồn nở nụ cười nào với tôi thế nhỉ?"

【Xin lỗi, hệ thống không rõ nguyên nhân】

Vân Nghê quay sang nhóm đầu gấu áo da đen: "Sao các người dám đối xử với Thôi Trí như vậy?"

Tên đầu đàn khóe miệng nhếch lên như đang nghe chuyện cười: "Cô là ai của hắn?"

"Tôi..." Vân Nghê cắn môi, ánh mắt kiên định: "Dù sao, các người không được động thủ."

Cả đám xô lại cười phá lên. Trước khi Vân Nghê kịp phản ứng, tên áo da đã đẩy mạnh khiến cô ngã sóng soài: "Cô tưởng tao không đ/á/nh đàn bà à?"

Thôi Trí liếc nhìn Vân Nghê dưới đất - lòng bàn tay trầy xước, đồng phục lấm lem bụi đất.

Ánh mắt cậu băng giá xuyên qua đám thanh niên đang cười ngặt nghẽo. Tên áo da khom người chế nhạo: "Sao hả bạn nữ? Còn muốn ra mặt bênh vực hắn không?"

Vân Nghê "xì" một tiếng, chậm rãi đứng dậy, một tay che chắn giữa Thôi Trí và đám đối phương: "Tôi đã nói, không được động đến cậu ấy."

"Đồ không biết sống biết ch*t!"

Tên áo da giơ tay định tấn công. Trong tích tắc, Thôi Trí - người vốn đứng phía sau - bước lên chộp ch/ặt cổ tay đối phương.

Gã đầu đàn trừng mắt nhìn Thôi Trí. Cậu ngẩng đầu, nở nụ cười kh/inh bỉ trước ánh mắt gi/ận dữ của đối phương.

...

Tôi lần theo nhiều ngõ hẻm quanh trường, cuối cùng cũng tìm thấy Thôi Trí trong một con hẻm tối.

Tiếng còi cảnh sát vang lên. Mấy cảnh sát từ xe phóng xuống hét: "Dừng tay ngay! Mấy học sinh kia, không được đ/á/nh nhau nữa!"

Dù tiết trời còn se lạnh, mồ hôi tôi đã ướt đẫm trán. Vừa thở hổ/n h/ển vừa lau mồ hôi nhìn vào ngõ hẻm, tôi chợt đơ người - hình ảnh cậu thiếu niên quen thuộc, vốn chưa từng đ/á/nh nhau, giờ đang hằm hè nện đ/ấm vào đối phương. Môi rớm m/áu đỏ thẫm, đôi mắt đỏ ngầu cùng vẻ mặt lạnh lùng khiến môi tôi r/un r/ẩy.

Một tay cậu ôm ch/ặt nữ sinh đồng phục, tay kia tiếp tục nện vào tên áo da đen. Lũ l/ưu m/a/nh xung quanh tán lo/ạn trước cảnh sát.

"Tất cả dừng lại!"

Tiếng hét của cảnh sát vang lên. Đám đông tò mò dần tụ tập, không ít là học sinh cùng trường.

"Cậu kia không phải Thôi Trí sao?"

"Thôi Trí nhà họ Thôi á? Trời ơi, cậu ấy lại đi đ/á/nh nhau?"

"Cô gái trong lòng cậu ấy trông quen quá?"

"Hình như là học sinh chuyển trường."

"Thôi Trí đ/á/nh nhau vì cô ta à?"

"Hai nam tranh một nữ?"

Tôi đứng lặng ở góc hẻm. Trong tiểu thuyết, nữ chính luôn tìm được nam chính đầu tiên. Còn á/c nữ phụ như tôi, chỉ có thể mãi lặn lội tìm ki/ếm.

024.

Sau khi Thôi Trí bình phục, tôi dọn về nhà sống.

Hôm đó, mãi tối muộn Thôi Trí mới về. Đứng bên cửa sổ, tôi thấy cậu và Vân Nghê sánh bước trở về. Ánh mắt tôi dừng lại trên những vết băng cá nhân trên mặt cậu, rồi lặng lẽ kéo rèm cửa.

Từ sự việc đó, Thôi Trí thỉnh thoảng không đến ăn trưa cùng tôi. Tôi hiểu rõ cậu đang đi cùng Vân Nghê, nhưng khi bạn học hỏi, tôi chỉ lạnh lùng đáp: "Chắc cậu ấy bận việc gì đó."

"Nhưng tớ nghe nói dạo này Thôi Trí toàn ăn cùng bạn nữ chuyển trường kia." Một nữ sinh nhíu mày dò hỏi.

"Tiểu Hồi, cậu không phải là em gái Thôi Trí sao? Cậu biết cậu ấy ăn với ai không?" Một bạn khác ngập ngừng hỏi.

Em gái... ư?

Cũng phải, trong mắt họ, tôi và Thôi Trí gắn bó 18 năm, đúng như huynh muội vậy.

Tôi cất sách vào tủ, thản nhiên: "Nếu các cậu muốn biết, sao không trực tiếp hỏi Thôi Trí?"

Danh sách chương

5 chương
14/06/2025 13:30
0
14/06/2025 13:29
0
14/06/2025 13:27
0
14/06/2025 13:24
0
14/06/2025 13:23
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu