Tại thị trấn Ô Thủy, nơi có những nhánh liễu cong mềm mại và làn gió xuân phảng phất, tôi lặng lẽ đứng dưới chân cầu, ngắm nhìn hai bóng hình đang ôm nhau trên cầu.
Những nhánh liễu đung đưa theo chiều gió, hoa lá rơi rụng khắp mặt đất. Chàng trai mặc áo hoodie vàng óng như màu lông ngỗng đứng sừng sững trên cầu, dáng vẻ thanh tao tựa khóm trúc ngọc, lưng quay về phía tôi mà ôm ch/ặt lấy cô gái nhỏ bé mong manh.
Tôi đương nhiên biết rõ danh tính cô gái ấy -
Vân Nghê, nữ chính của câu chuyện hệ thống này, một học sinh chuyển trường lạnh lùng mà yếu đuối.
Trong tiểu thuyết này, nữ chính Vân Nghê xuyên qua thế giới bằng hệ thống, dùng thân phận học sinh chuyển trường để công lược thành công nam chính Thôi Trí, cùng anh thi đỗ vào học viện đỉnh cao và hướng tới kết thúc viên mãn.
Cô gái lạnh lùng mong manh, chàng trai thiên tài diễm lệ - một kết cục xứng đôi vừa lứa biết bao.
Nhưng giữa chừng ắt phải có trắc trở, đến từ trường học, bạn bè, người thân... Trong số đó, nhân vật có thể xem như nữ phản diện đ/ộc á/c nhất chính là thanh mai trúc mã của nam chính Thôi Trí - Nhan Hoàn.
Bề ngoài cười nói dịu dàng, nhưng trong bóng tối vô số lần dùng mưu kế chia rẽ nam nữ chính, bao nhiêu gian truân sóng gió đều xuất phát từ tay Nhan Hoàn.
Mà Nhan Hoàn đó, chính là tôi.
Hoặc nói cách khác, là tôi xuyên qua tới thế giới tiểu thuyết này.
Khi tôi đến thế giới tiểu thuyết, lần đầu mở mắt, thứ nhìn thấy không phải cha mẹ thế giới này, mà là nam chính của tác phẩm -
Thôi Trí.
Cậu bé hơn một tuổi mở to đôi mắt màu hổ phách, hàng mi dài khẽ rủ xuống nhìn tôi.
Gương mặt bú bẩm tĩnh lặng tựa ngọc bạch ngọc, khi tôi mở mắt bỗng nở nụ cười sâu thẳm, khóe miệng lộ rõ lúm đồng tiền.
Cậu cứ thế lặng nhìn tôi chằm chằm, rồi từ từ đưa ngón tay nhỏ nhắn ra.
Tôi chưa kịp phản ứng.
Ngón tay ấy đã chạm nhẹ vào má tôi.
Ấm áp, mềm mại.
Đang lúc tôi ngẩn người, một giọng nói dịu dàng vang lên:
"A Trí, đụng vào em gái phải thật nhẹ nhàng đó con."
Cậu bé mắt hổ phách bỗng nhoẻn miệng cười, giọng ngọng nghịu: "Con có đụng em gái đâu."
Tôi chớp mắt, ánh mắt giao nhau với cậu bé đang cúi đầu -
Rõ ràng cậu vừa chạm vào tôi mà.
Cậu bé ngây thơ ngoảnh mặt đi chỗ khác.
"A Trí thích em gái không?" Giọng nữ nhân dịu dàng cất lên.
Trong tầm mắt tôi, cậu bé hơn một tuổi khẽ mỉm cười, giọng nũng nịu: "Em gái trông giống hạt thì là quá."
Dù tên tôi là "Nhan Hoàn" chưa chắc liên quan đến câu nói này của Thôi Trí, nhưng từ đó về sau, cậu chỉ gọi tôi là "Tiểu Hồi Hương". Khi biết được tên cậu bé, tôi lập tức hiểu mình đã xuyên vào tác phẩm nào.
Trong hệ thống văn chương này với nhân vật chính là "Vân Nghê" và "Thôi Trí", "Nhan Hoàn" chính là nữ phản diện trong câu chuyện tình yêu của họ.
Thế nên khi nhận ra điều này, tôi ra sức tránh né việc thân thiết với Thôi Trí -
Nhưng đến khi có thể nói chuyện, tôi hiểu rằng hành động trốn tránh này chỉ là vô ích.
Bởi hai gia tộc Thôi - Nhan vốn thân thiết bao đời, nhà cửa dựng sát bên nhau. Mỗi ngày, ngoài cha mẹ ruột, người tôi gặp nhiều nhất chính là Thôi Trí.
Đúng như miêu tả trong hệ thống văn, Thôi Trí dù nhỏ tuổi nhưng có ngoại hình tinh xảo, tựa búp bê sứ, lại thêm miệng lưỡi ngọt ngào, cha mẹ họ Nhan càng thêm yêu quý. Tôi muốn trốn cậu cũng không biết trốn đi đâu.
"Tiểu Hồi Hương, có phải em đang trốn anh không?"
Thôi Trí mở to đôi mắt long lanh nhìn tôi, trong đáy mắt ánh lên nụ cười.
Tôi biện bạch: "Không có."
"Thế sao dạo này tan học em không về chung với anh?" Trong tiết trời đông giá này, Thôi Trí nhỏ bé mặc áo ấm dày cộm, đẹp đẽ gấp bội người tuyết bên ngoài.
Gương mặt bú bẩm tựa tuyết, đôi môi hồng thắm, cậu bé xinh xắn nói lời ngọt như mía lùi khiến tôi mềm lòng, vội nghĩ ra cái cớ: "Vì... vì dạo này trường em có trực nhật."
Nghe vậy, cậu bé bỗng chồm tới gần, hàng mi dài như muốn chạm vào má tôi.
Tôi đối mặt với đôi mắt hổ phách của cậu, cố gắng mở to mắt.
Thấy tôi như vậy, cậu bật cười, cúi người xuống cười khúc khích: "Tiểu Hồi Hương, em nói dối! Học sinh lớp 1 đâu cần trực nhật, anh không biết sao?"
02.
Bị Thôi Trí phát hiện rồi.
Tôi hết sức bình tĩnh đáp: "Vậy có lễ em nhớ nhầm."
Lời còn chưa dứt, đã thấy cậu bé đang cười nghiêng ngả kia từ từ đứng thẳng, dùng đôi mắt hổ phách nhạt màu quan sát tôi.
Ánh mắt ấy khiến tôi hơi hoảng, liền khẽ ho một tiếng định nói gì đó. Nhưng chưa kịp mở miệng, Thôi Trí đã đột ngột đưa tay chọt vào má tôi.
"Tiểu Hồi Hương, sao em già dơ thế hả?" Giọng cậu kéo dài lê thê, thừa lúc tôi chưa kịp phản ứng đã thong thả rút tay về.
Tôi trợn mắt gi/ận dữ - tôi đâu phải học sinh lớp 1 thật sự, sao không "già dơ" cho được!
Bình luận
Bình luận Facebook