Anh chút do dự, gật mẽ: "Đó sẽ anh."
Tôi giả vờ u sầu, lâu mới lời: "Nhưng mà..."
Anh ta chút hoảng hốt chằm chằm vào tôi.
Tôi ra, ngay trước gọi video Hàng.
Anh bắt máy rất nhanh, cười "Trình ngủ cả buổi chiều, thức giờ vẫn ngủ, nãy còn đòi gọi với đấy, đã gọi rồi."
Anh gọi lại.
Đêm khuya mà vẫn chưa ngủ, quả niềm vui bất ngờ.
Vừa cầm thoại, ôm sát vào bĩnh mình, reo lên hào hứng: "Mẹ ơi ơi, lắm, nào chơi với vậy?"
Tôi ngẩng lên như đóng băng chỗ, cắn môi dưới kìm nén.
Trông vẻ bối rối vô cùng, nghiệp đáng thương.
Tôi bảo anh: "Lại đây."
Anh chút, cứng đờ nhấc chân, mỗi như giẫm lên d/ao, đạo và lý trí đang giằng x/é ngừng.
Anh cảm mình sắp vỡ òa.
Khi gần, xoay camera phía anh.
Vu to đôi mắt lanh, ngác lại: "Mẹ ơi, ai đẹp trai quá."
Tiêu nắm tay, gân xanh nổi lên.
Nhìn đứa trẻ, mới như ra mình đã làm ng/u ngốc phi lý nào.
Anh gằn giọng: đi."
Sợi dây căng hoàn toàn đ/ứt đoạn, bó trên tay rơi đất.
Anh thua còn được sao, hà tất phải từng nhát lăng trì trái tim anh.
Tôi thở túc "Trình Tử, nên gọi gì?"
Vu chu liếc bố đứng cạnh, rồi cưỡng lời: "Dì Tế Thu..."
10
Cho cuộc gọi thúc, vẫn còn chìm mây m/ù, lâu chưa thể hoàn h/ồn.
Từ địa ngục được kéo lên thiên đường, chút khó tin.
Tôi đứng dậy đối diện anh, tiếp tục trước đó: "Nhưng mà, nếu nuôi thì sao?"
Anh kéo vào áp sát vào cổ tôi.
Chẳng mấy chốc cảm cổ mình ướt.
Ai ngờ được chàng trai lùng ngang ngạnh lần gặp mặt, thực đồ khóc nhè.
Tôi ôm eo anh, nhẹ nhàng xoa lưng, nỗi chua xót lòng lan lỗi."
Đáng năm trước đã nên với này.
Bỏ rơi khó khăn nhất, sự lỗi anh.
"Còn nữa, cảm ơn anh. Cảm ơn lần tình đẩy ra, vẫn sẵn sàng ngần ngại phía em."
"Chúng ta hòa rồi nhé."
"Cái gì?"
"Hồi đại cũng chối rất lần. Vì thế, chúng ta hòa rồi."
Sau thời gian hối ruột gan đều thắt lại, cảm thời điểm kiêu nhất định mình đã đi/ên mất.
Anh nghĩ chút, rồi "Biết thế, ngay lần gặp đã nên kéo cục dân sự ký rồi."
Có pháp luật, sẽ thể tùy bỏ rơi được nữa.
"Không được đâu."
"Em đồng ý?" chút thất vọng.
Tôi cười chân áp sát tai anh, thì thầm: "Đồ ngốc, đó cả hai chúng ta đều chưa tuổi theo luật định mà."
Ngay lập tức, đưa tay vào tôi, chắc đặt lên nụ quyến luyán man.
Đêm đó, như sói lâu ngày, gần sáng mới tha tôi...
Sáng tỉnh dậy, người cạnh đâu, phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Tôi với giờ, đã gần trưa rồi.
May nay bảy, cần nghỉ.
Nhớ Phó Sâm, mới qua ra sự đổi tình cảm dành mình.
Trước đó tưởng cũng như tôi, chỉ tình cảm huynh muội, giúp nhau đương nhiên.
Tôi từng nghĩ thầm nghĩ nhiều, giờ xem ra, đã nghĩ ít.
Trong tình huống hiện tại, nếu tiếp tục ở mà giả vờ như gì, công bằng với anh.
Suy tính lại, gửi thư nghỉ việc anh.
Anh gọi lại: "Đã nghĩ kỹ rồi?"
"Ừ." Vừa nói, mới ra mình khàn.
Thủ phạm ra tắm xong, khăn tắm quanh eo, tay ướt ra, lặng ngồi mép giường thoại.
Tôi hỏi bằng miệng: làm gì?"
Anh nói, tựa người lên môi cái.
Tôi trừng mắt: nghịch."
Phó Sâm dây kia như linh cảm, im lặng chút rồi hỏi: ta, sao?"
Tôi bất giác hồi đại lần buồn bã trở ký túc xá, cũng đã hỏi tự.
Cô "Tế Thu à, dù rất ưu tú, nhưng với điều kiện cũng cần phải bám cái đâu nhỉ? ta sao?"
Lúc đó đã trả lời nào à, mắt sáng lanh thích đâu phải những điều kiện kèm với ấy, thích ấy, chỉ duy nhất."
Là chàng bề ngoài lùng nhưng nội tâm ấm áp, sẽ chuẩn tổ nhỏ mèo hoang qua sẽ cẩn thận ch/ôn cất chó qu/a đ/ời t/ai n/ạn...
Khía cạnh dịu dàng nội tâm anh, còn quyến rũ hơn gấp bội vẻ ngoài hào nhoáng.
Vu hết chữa rồi."
Đúng đã hết chữa, muốn bám cả đời.
Lúc đó đã nghĩ, nào tôi, nhất định sẽ trói cạnh, giờ xa.
Tôi chưa từng nghĩ, người tay trước tôi...
Tỉnh lại, còn đẫm nước cười với người dây kia: "Ừ, đặc tốt."
Tốt lần gặp tiên, mắt đã còn ai khác.
Phó Sâm im lặng lúc, rồi cười: "Nhớ thường xuyên nhà ăn cơm, dì nhắc lắm."
"Em biết anh."
11
Vừa cúp máy, đã bế ra khỏi chăn.
"Anh làm gì thế?"
Bình luận
Bình luận Facebook