Tôi cúi xuống, bỗng thấy mặt nóng ran.
Lặng ra.
Chu Nguyệt tay, hoảng hốt trong chốc lát, dán ch/ặt mặt tôi, mà nói.
Tôi ho thanh giọng, với Hạc:
"Chuyện của cần quản."
"Em giống đương lén lút giấu cả mọi người, đối phương thiệt thòi."
Anh bên năm!
Là chứ phải ngày, từ ngoái bắt với vậy mà chẳng nghe thấy chút tức gì.
Chúng thường xuyên cùng nhau, từng nhắc đến cứ gì về Di.
Em sự cảm thấy đáng cho Di.
Chu Hạc bên kia nghe im lặng lúc.
"Chuyện của đơn giản như nghĩ."
"Dù thế nào nữa, giờ, lập lập phải phân rõ ranh giới với Nguyệt!"
"Anh đêm qua mất mặt, đắc dĩ mới tìm giải vây, xin em, có gi/ận thì cứ trút anh."
"Nhưng Nguyệt, phải người có trêu chọc."
Chu Hạc giọng dịu chút:
"Giang nghe lời."
Nếu đây, chắn vui đồng ngay.
Nhưng giờ thấy buồn nôn.
Tôi Nguyệt bên cạnh, mắt.
"Chú, x/ấu chú."
Chu Nguyệt đón tôi, giọng điệu khẩn vô cùng.
"Em có cứ nghi vấn gì, đều có chú."
"Chú tuyệt đối giấu giếm."
Đầu bên kia, Hạc giọng đột nhiên cao vút:
"Hai người giờ cùng nhau?"
Tôi cười hớn hở đáp:
"Đúng vậy! Em đêm qua chú."
Nghe này, Hạc lập tức im bặt.
Ánh Nguyệt tôi, phần nồng nhiệt.
Giây theo, Hạc cúp máy.
Tôi ném sofa, nháy với Nguyệt.
"Thật sự cái gì cũng có với sao?"
Người nhịn được sờ tôi, dịu dàng.
"Ừm."
Tôi kéo ngồi xuống, chống cằm hỏi:
"Chú bắt từ nào?"
Nghe này, Nguyệt né tránh.
Thậm chí có chút thẳng.
Anh hơi, từ tốn kể lại:
"Trước đây thường theo Hạc đến lần tiên nhau, Hạc cố giấu chuyền quý của trêu em, kết mất."
Tôi nhớ, chuyền đó món quà nhật mười bảy tuổi mẹ tặng, quý vô cùng.
Kết Hạc dỗ dành lừa gạt lấy đã mất.
Kết thật sự mất!
Lúc đó người giúp việc sạch sẽ, đã tr/ộm chuyền đó.
Lúc đó lắng đến mức bật khóc.
Lúc này Nguyệt từ công ty về lấy liệu, thấy khóc, sao vậy.
Biết của Hạc, trực mách tội.
Chu Nguyệt phân xử công bằng, c/ắt thẻ ngân hàng của Hạc, tuần cấm túc.
Sau đó kiểm tra camera, báo cảnh sát, giúp tìm chuyền.
Tôi nhớ tìm nhẹ nhàng đặt nó lòng bàn tôi, giọng ấm nhắc nhở này cẩn thận hơn.
Lúc đó cảm thấy ông này biệt biệt tốt.
Nhưng đó nữa.
Anh Chu, thỉnh thoảng về.
Tôi cũng phải thi đại học, bận rộn học hành.
Chu Nguyệt nói:
"Lúc mất chuyền quý, khóc đến nghẹn ngào, nhớ bản nhỏ."
"Sau đã lưu tâm phần."
Anh dừng chút, đến gì.
Ánh tôi, vài phần cảm xúc hiểu.
"Sau đó lại, trong lễ trưởng mười tám tuổi của em."
"Em lần uống rư/ợu, say rồi."
Tôi lập tức nhớ hành x/ấu hổ đó.
Lúc đó đã mình Hạc, nhân ngày biệt này, với anh.
Thế uống rư/ợu mạnh dạn, nhưng cẩn thận uống quá nhiều.
Kết Hạc sao, tiệc nhật đã chạy mất.
Tôi cờ, đã nhầm Nguyệt ta.
Tôi ôm Nguyệt, cọ cọ ng/ực nũng tình.
Cuối cùng chân hôn anh.
Chu Nguyệt ấn tôi, giọng mang theo lực:
"Giang rõ ai."
Tôi chớp mắt, khó khăn diện người mặt ai.
Ánh mờ ảo, Nguyệt kịp ra, đã lòng say đến mất thức.
Chuyện này mãi tỉnh táo, bạn mới kể với tôi.
Cô lời động, tác phóng đại.
Tôi cảm thấy mất mặt đến nỗi đó dám với Hạc.
Ánh thẳm của Nguyệt tôi, cảm trong dường như nhấn tôi.
Anh đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng ve miệng tôi.
"Cưng à."
"Thực lần thứ hai, đã né tránh."
6 óc "oàng" tung.
Trống rỗng.
Chu Nguyệt gần chút.
Hơi lạ lẫm trong chốc lát bao trùm lấy tôi.
Tôi nghe dài.
"Có cũng uống rư/ợu, óc tỉnh táo."
"Có lưu tâm quá nhiều, trong lòng lặng thay đổi."
"Lại có lẽ... đã đặt mình lời chân của em."
Ánh mang theo áy náy.
"Chú đã nhịn được."
"Tối hôm góc tối trong lưng với mọi người, bí mật hôn nhau."
Tôi phần.
Trong như cảnh tượng đó.
Góc tối âm u, ghì ch/ặt trong lòng, cưỡng đầu, nụ hôn th/ô b/ạo.
Thở hổ/n mơ hồ.
"Nhưng..."
Lúc đó bạn thấy, cô như vậy.
"Xin đã đe dọa cô ấy."
"..."
Bình luận lướt nhanh.
[Lúc đó thấy đó kích ch*t được! Một bức tường ngăn bên trong náo nhiệt ào, bên ngoài nụ hôn nồng ch/áy tột cùng, đúng vượt rào sướng!]
[Phía kể qua về nhưng có thấy, lưu tâm Giang đã cô thu hút sắc.]
[Người trong bóng tối sao có sáng? Chỉ có sáng chiếu thôi.]
Bình luận
Bình luận Facebook