「Trêu chọc cô ấy, cô có tin không rằng tương lai của Lưu Nguyệt sau này sẽ bị cô h/ủy ho/ại hoàn toàn!」
Tôi không đi sâu vào mức độ nghiêm trọng trong lời của Tô Mạn.
Chỉ nghe theo lời Lưu Nguyệt, Liễu Quyên là mẹ kế của cô ấy, vậy thì những áp lực cô phải chịu đựng đã bắt đầu từ rất lâu rồi.
Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi, trong hoàn cảnh sống như vậy, cô ấy chọn theo đuổi ngành thiết kế thời trang và đỗ thủ khoa toàn tỉnh, đã phải trải qua bao nhiêu cay đắng.
Cách làm của tôi...
Thật sự không thể chủ quan cho rằng là đang giúp Lưu Nguyệt chống lại áp lực, hay khiến tình cảnh của cô ấy thêm khó xử.
Tôi thở dài, bực bội cầm điện thoại lên.
「Vẫn chưa ngủ?」
Lưu Nguyệt bên kia hỏi.
「Ừ.」
「Giang Lê.」
「Sao thế?」
「Tớ muốn mở cửa hàng online.」
「Cậu có muốn hợp tác với tớ không?」
Tôi ngạc nhiên ngồi bật dậy, dựa vào tường hỏi:
「Sao cậu đột nhiên muốn mở shop online thế?」
Ý tưởng này đến thật bất ngờ.
「Bởi vì câu nói của cậu hôm nay đã khai sáng cho tớ.」
Cô ấy nhìn lên trần nhà, tiếp tục nói:
「Quần áo là để mặc lên người, ý tưởng và triết lý thiết kế đương nhiên phải hướng đến công chúng và người bình thường.」
「Thẩm mỹ mà không được đại đa số đón nhận, liệu có thật sự đạt chuẩn?」
「Tớ không muốn tác phẩm của mình chỉ là thứ đồ chơi cho nhóm người tự nhận là giới thời trang thượng lưu.」
「Vì vậy tớ muốn mở cửa hàng thời trang online, chúng ta bắt đầu từ những mẫu cơ bản.」
Hóa ra là đoạn đối đầu giữa tôi và Liễu Quyên đã khơi ng/uồn cảm hứng cho cô ấy.
Lúc này, ngoài ngạc nhiên, tôi lại một lần nữa nể phục khả năng vượt qua nghịch cảnh của Lưu Nguyệt.
Thấy cô ấy lấy lại động lực, tôi nở nụ cười chân thành nhất hôm nay, không do dự đáp:
「Đồng ý!」
14
Thời gian thoắt cái đã đến ngày 1 tháng 11.
Trên bàn đặt một tấm vé hòa nhạc, màn hình điện thoại cũng hiện tin nhắn.
【6h30 tối mai, chờ em tại Hội trường Âm nhạc Quốc tế Bắc Khu.】
Là Tống Dạ gửi đến.
Tôi nhìn tin nhắn, bối rối xoa trán.
「Sao thế?」
Lưu Nguyệt đang mở bưu kiện giấy phép kinh doanh shop online, hỏi tôi.
「Cái anh Tống Dạ đó, lần trước hẹn đi hòa nhạc, mai đến giờ rồi.」
「Thì đi thôi.」
「Cũng không phải không được, nhưng hơi ngại, với lại hình như anh ấy và Liễu Lạc...」
Lưu Nguyệt dừng tay, như chợt nhớ ra điều gì, đặt bưu kiệm xuống.
Nét mặt cô ấy trở nên nghiêm túc.
「Tớ phải nhắc cậu, Liễu Lạc và Tống Dạ hình như từng hẹn hò, mới chia tay không lâu.」
「Hồi đó chuyến du lịch tốt nghiệp của Liễu Lạc là đi cùng Tống Dạ, hai người đi chơi riêng sáu bảy nước.」
「À... Vậy thì tớ càng không muốn dính vào chuyện của họ.」
Lưu Nguyệt cầm vé của tôi lật qua lật lại, đầu ngón tay hơi siết ch/ặt.
「Cứ đi đi, Alexander lần đầu tới Trung Quốc, không phải lúc nào cũng có cơ hội gặp trực tiếp đâu.」
「Giờ còn vé không? Tớ cũng đi m/ua một tấm.」
「Chắc còn, nhưng chắc bị đầu cơ đắt lắm.」
「Không sao.」
Nói xong, Lưu Nguyệt lên trang mạng vé cò xem.
Vừa lướt điện thoại, cô ấy vừa hỏi:
「Mai cậu định mặc gì?」
「Ừm... Tớ không coi đây là hẹn hò, nên mặc đồ thoải mái thôi.」
Cô ấy lắc đầu ngao ngán, với tay mở tủ lấy chiếc váy dạ hội màu xanh lục đậm.
「Hòa nhạc, trước hết là dự hòa nhạc mà, có thể mặc trang trọng chút cũng được.」
Thuận tay cô ấy lục trong đống túi, chọn chiếc túi vuông màu đen đưa cho tôi.
Tôi cúi mắt.
Lưu Nguyệt nói cũng phải.
Bản thân tôi rất thích Alexander, trước hết là để thưởng thức hòa nhạc.
Chứ không phải vì những người không liên quan mà ảnh hưởng đến mục đích ban đầu.
15
Khi tôi đến điểm hẹn, Tống Dạ đã đợi sẵn.
Anh mặc vest ngắn màu xám, mái tóc c/ắt ngắn dựng đứng nổi bật giữa đám đông.
「Tống Dạ, cảm ơn anh.」
Tôi bước tới trước mặt anh, đưa lại chiếc áo khoác đã giặt sạch.
Ánh mắt anh dừng trên người tôi.
Lông mày hơi nhíu, đáy mắt lấp lánh sự kinh ngạc.
「Trông em khác hẳn, nếu không có nốt ruồi ở khóe mắt, anh suýt không nhận ra.」
「Ừ... Vậy á.」
Lưu Nguyệt dậy từ sớm giúp tôi trang điểm, hóa trang phù hợp với chiếc váy xanh lục.
Nghĩ đến đây, cái ngáp đang ấp ủ suýt nữa bật ra.
Tống Dạ mỉm cười hiền hòa, đón lấy túi đồ.
「Khách sáo quá.」
「Sau hôm đó, em không bị cảm chứ?」
Tôi gật đầu.
「Đằng kia có quán cà phê, em muốn uống không?」
Tống Dạ cúi xuống, thấy tôi hơi buồn ngủ, ân cần hỏi.
「Thôi ạ, sắp đến giờ vào rồi.」
Đáp lời xong.
Tống Dạ lại bắt đầu kể về chuyên ngành của anh, và tin tức đội bóng rổ trường vào chung kết.
Thái độ của anh rõ ràng là nhiệt tình.
Ánh mắt đầy mong đợi khi mời tôi đi xem trận đấu.
Tôi chợt nhớ lại, ánh mắt anh liếc qua tôi đêm đó phần lớn là hờ hững.
So sánh hai lần, lòng tôi chùng xuống.
Đang lúc chúng tôi sánh bước vào hội trường, có người gọi Tống Dạ sau lưng.
Tôi quay đầu nhìn.
Nhận ra người đó, khóe miệng tự nhiên cụp xuống.
Liễu Lạc vẫn nở nụ cười hiền hòa:
「Tống Dạ, ngày xưa anh chẳng chịu đi xem hòa nhạc với em dù em năn nỉ thế nào, giờ lại sẵn lòng đi cùng học muội...」
「Khiến em cũng phải gh/en tị với học muội Giang Lê đấy.」
Lời vừa dứt, ánh mắt cô ta đậu trên người tôi, cằm hơi vểnh lên.
Lời nói càng lịch sự, ánh mắt càng đầy kh/inh miệt.
Tô Mạn mặc váy công chúa hùa theo:
「Dù sao có người chỉ muốn dính lấy anh, khiến Dạ ca không biết từ chối thế nào thôi.」
「Dạ ca với chị Liễu Lạc mới xứng đôi, Giang Lê chỉ lợi dụng anh để chọc tức Thẩm Khước. Tối hôm đó cô ta vừa bị Thẩm Khước từ chối tỏ tình đã tìm mồi mới, loại người không biết tự trọng này...」
Tôi giơ tay xoa trán, ngắt lời:
「Nói đủ chưa?」
Hai người họ đối đáp ăn ý khiến tôi chẳng muốn nói nhiều.
Lúc này tôi mới phát hiện Thẩm Khước đứng lặng sau lưng họ.
Anh ta nhuộm tóc đen trở lại, lông mày xăm khi trước đã được khôi phục.
Mặc áo sơ mi trắng đứng giữa đám đông, như trở về hình dáng ngày xưa.
Nhưng nét mặt không còn bình thản như trước, chỉ lộ chút gh/en tị.
Tô Mạn còn định nói tiếp.
Tống Dạ vốn im lặng bỗng lạnh giọng:
Bình luận
Bình luận Facebook