Thấy ta cùng Mẫu thân đều đã có chốn nương thân, Tô Chấp Ngọc gần đây cuối cùng cũng bắt đầu bận rộn với việc riêng.

Chỉ là hắn vừa mới chuyên tâm chuẩn bị khoa cử, ngoại tổ phụ ta đây lại không biết thời thế mà dính lấy làm phiền, đừng nói Mẫu thân, ngay cả ta nghĩ đến cũng không nhịn được nhổ một bãi.

Hắn quấy rối nhà ta từ đầu thu kéo dài đến cuối đông, ban đầu, Mẫu thân nương theo đạo kính già yêu trẻ, nói năng ra tay đều không quá nặng, ai ngờ đối phương lại được voi đòi tiên, không chỉ quấy rối Mẫu thân, còn tìm đến Tô Chấp Ngọc.

Hôm đó võ quán tan học sớm, nhà không ai đến đón ta, Lục Kh/inh Chu đã quen thân bước tới tỏ lòng sốt sắng, nói muốn đưa ta về nhà.

Nhìn trời còn sớm, ta gật đầu đồng ý, nào ngờ đi đến cửa ngõ, liền thấy Tô Chấp Ngọc xách bánh ngọt, ta định chào hỏi hắn, đi thêm mấy bước lại thấy ngoại tổ phụ phiền toái của ta.

Ta vẫy tay, ra hiệu cho Tống Cẩm và Lục Kh/inh Chu đi theo đừng lên tiếng, sau đó tiến lại gần vài bước.

"Tô công tử, ngươi biết đấy, năm xưa lão phu đồng ý hôn sự của ngươi với Uyển Dung, chỉ vì nàng gặp chuyện kia, bằng không cũng chẳng rẻ cho ngươi. Nay đã nhà họ Lục có ý nối lại duyên xưa, chúng ta hãy để vật quy nguyên chủ."

Nói xong, hắn liếc nhìn Tô Chấp Ngọc từ trên xuống dưới, nhìn bộ quần áo trên người hắn, nhếch mép cười lạnh.

"Ngươi là người đọc sách, đạo lý hóa so tam gia ngươi hẳn hiểu. Với Uyển Dung bây giờ, kẻ sĩ nghèo và tiểu tướng quân, lựa chọn nào hợp toán hơn, ngươi cũng rõ chứ."

Sắc mặt Tô Chấp Ngọc không thay đổi mấy, nhưng tay cầm túi giấy đã nổi gân xanh.

"Đổng tiên sinh, tại hạ kính ngài là trưởng bối cũng là sinh phụ của Uyển Dung, nên lấy lễ đối đãi. Nhưng nếu ngài cứ không biết phải trái, thị phi không phân, đừng trách tại hạ trở mặt vô tình."

Lời vừa dứt, hắn quay người định rời đi, lại bị lão đầu ngăn đường.

"Không nghĩ cho bản thân, ngươi cũng nên nghĩ cho Uyển Dung. Nàng một người đàn bà trước hôn thất thất thân lại mang theo đứa con hoang, nếu được nhà họ Lục để mắt là chuyện hiếm có. Ngươi nghĩ xem, đây rõ ràng là đem phế phẩm b/án được giá cao..."

Lão đầu chưa nói hết, tay Tô Chấp Ngọc đã đ/ấm vào tường sau lưng hắn.

M/áu chảy theo nắm đ/ấm nhỏ xuống đất, thân hình lên xuống báo hiệu cơn gi/ận của chủ nhân, ngay cả bánh ngọt vốn được gói kỹ cũng lăn lóc rơi xuống đất.

Đó là lần đầu tiên ta thấy sắc mặt gi/ận dữ trên gương mặt Tô Chấp Ngọc.

12

Ta vốn định bước tới giúp lý luận, nhưng bị Lục Kh/inh Chu ngăn lại.

Hắn nhìn hai người đằng xa đăm chiêu, ta không hiểu tâm tư hắn, đang định mở miệng hỏi, thì bị Tống Cẩm kéo cánh tay.

Việc buôn b/án nhà họ Đổng ngày càng kém, lão Đổng cũng ngày càng gấp, lần lên quấy rối cũng càng nhiều.

Nhưng chúng ta không rảnh để ý hắn, chỉ coi hắn là kẻ lợi dục xông tâm mắc chứng thất tâm phong.

Năm hết Tết đến, nghĩ đến sau Tết Tô Chấp Ngọc sẽ lên đường vào kinh ứng thí, trong lòng ta có chút trống trải.

Nhưng người còn trống trải hơn ta hẳn là Mẫu thân.

Đây đã là lần thứ bảy hôm nay ta thấy nàng gảy đàn lỡ dây.

"Mẫu thân, nếu thật sự không nỡ xa cha, thì đi theo đi."

Ta chọc chọc nàng, nói ra ý nghĩ của mình.

Nghe lời này, nàng giơ ngón tay chấm chấm đầu ta, sau đó cười nhẹ nhõm.

"Đồ vô tâm, cha mẹ đều không ở nhà, ai chăm sóc ngươi?"

Ta le lưỡi, rụt cổ chạy sang một bên.

Tô Chấp Ngọc trong bếp bận rộn một hồi, giờ đang bưng món ăn vào nhà, trước sau như thế, hai chúng ta suýt đ/âm sầm vào nhau.

Đúng lúc hắn giả vờ gi/ận dữ định m/ắng ta vài câu, trước mắt ta bỗng loé lên một tia sáng lạnh, thói quen luyện võ khiến ta nhanh chóng cảnh giác, chẳng đợi Tô Chấp Ngọc nói, ta đã lách thân ra sau hắn, đưa Mẫu thân và hắn vào trong nhà che chở.

Tới là mấy tên hắc y nhân, họ thấy ta chặn ở cửa, cũng dừng động tác.

"Lão đại, người kia nói chỉ để đàn bà sống, đứa tiểu q/uỷ này."

Kẻ được gọi là đầu mục nhìn chằm chằm ta một lúc, giữa chân mày lộ ra nụ cười hiểu rõ.

"Cô nương, mẹ ngươi có phải họ Đổng?"

Ta không thèm để ý họ, trong đầu không ngừng nghĩ cách thoát thân, và cố gắng che chắn ánh mắt họ nhìn vào trong nhà.

Lý do khiến ta bất an ngoài khoảng cách võ lực, còn có một điều khác.

Chân mày con mắt của tên "đầu mục" kia, rất giống ta.

Suy đoán kỳ quặc nhưng bất an lan ra trong đầu ta, ta chỉ cảm thấy toàn thân dường như không ngừng r/un r/ẩy.

Hắn thấy ta không trả lời, nhướng mày, bước dài về phía ta.

Ta chưa kịp phản ứng, sau lưng đã truyền đến một lực kéo ta qua, cùng lúc, một bóng người từ xà nhà bay xuống, trong vài chiêu đã kh/ống ch/ế được hắn.

Tô Chấp Ngọc ôm tay ta hơi r/un r/ẩy, cảm nhận được nỗi sợ hãi và bất an của hắn, ta nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn sau đó gượng cười.

Lục Kh/inh Chu trong sân nhanh chóng kh/ống ch/ế hết bọn sát thủ, Tống Cẩm cũng dẫn người từ cửa bước vào.

Kẻ bị đ/è dưới đất bị l/ột khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt giống ta năm phần.

Mọi người tại chỗ đều hiểu ngọn ngành, nhưng không ai mở miệng nói ra.

Mẫu thân nhìn tên cư/ớp cười gằn, ánh mắt thậm chí có chút mất tập trung.

"Đứa con ngoan, còn không đến gặp..."

Lục Kh/inh Chu một chân giẫm lên tay hắn, tiếng g/ãy xươ/ng che mất nửa sau câu nói.

Hắn đ/au đớn giãy dụa mấy cái, ngẩng đầu đưa ánh mắt nhìn Mẫu thân, sau đó nhe răng lộ ra nụ cười hung tợn.

Nhận ra hắn định làm gì, Tô Chấp Ngọc trước một bước bịt tai Mẫu thân, đưa nàng ch/ặt che sau lưng.

Ta vội rút ki/ếm ở lưng thị vệ, đ/âm vào cổ họng hắn.

Gi*t người không phải chuyện dễ dàng, nhất là trước mặt kẻ chín phần mười là sinh phụ của ta.

Danh sách chương

4 chương
04/06/2025 23:54
0
23/07/2025 00:41
0
23/07/2025 00:38
0
23/07/2025 00:34
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu