Nếu không bị tôi phát hiện, đây đúng là một món hời không thể bỏ lỡ.
Lần này, nhà tôi giảm giá mạnh, cô ta còn giảm giá và quảng cáo khủng hơn.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều người trong nhóm đã lần lượt chuyển khoản đặt hàng.
Vì m/ua càng nhiều càng rẻ, hầu như không ai chỉ m/ua một món đơn lẻ, toàn chọn combo hoặc kết hợp nhiều sản phẩm, số tiền đều không nhỏ.
Theo đà này, cộng với tiền tiết kiệm và khoản v/ay mượn, 17 triệu chắc chắn sẽ nhanh chóng được gom đủ.
11
Tiền đúng là nuôi người, suốt mấy ngày liền, Lâm Mỹ ở công ty luôn vênh váo ngạo mạn.
Có lần gặp nhau trong thang máy, cô ta còn hỏi tôi: "Nghe nói cửa hàng đặc sản nhà bạn đang khuyến mãi, mất đi khách hàng sộp như tôi, chắc vẫn ổn chứ?"
Thấy mặt tôi đờ ra, cô ta lại nói: "Ôi dào, làm ăn ế ẩm cũng phải, dạo này kinh tế khó khăn mà. Đừng nản, năn nỉ ít nữa đi, biết đâu tôi vui lại tha thứ rồi san sẻ gánh nặng cho các bạn?"
Tôi chỉ dành tặng cô ta hai chữ: "Đồ ng/u!"
Mặt cô ta đen xì, cuối cùng không nói thêm gì, chỉ liếc tôi một phát đầu h/ận ý rồi phủi áo bỏ đi.
Những bực dọc nhận từ tôi, cô ta trút hết lên đầu Kỷ Diễm.
Sau khi nhập việc, ban đầu Kỷ Diễm được chị Tĩnh - quản lý phòng trực tiếp hướng dẫn. Nhưng chẳng bao lâu sau đã bị Lâm Mỹ kéo đi sai vặt.
Chị Tĩnh không quản nổi Lâm Mỹ, phản ánh lên tổng giám đốc Vương thì ông ta chỉ biết thiên vị. Thế là Kỷ Diễm rơi vào cảnh khốn đốn.
Việc Lâm Mỹ không thích làm - đẩy cho cô ấy; cần chạy việc vặt - giao cho cô ấy; tâm trạng bức bối - xả lên đầu cô ấy...
Mọi người đều thấy Kỷ Diễm đáng thương, nhưng không giúp được gì, chỉ biết an ủi bằng lời.
Tôi cũng khuyên cô ấy, đối với loại người như Lâm Mỹ, nhẫn nhục chỉ chuốc khổ. Chỉ có đấu tranh mới đỡ tổn thương.
Dĩ nhiên, phản kháng cũng đầy rủi ro, tùy vào sự cân nhắc của mỗi người.
Đoán được cô ấy từ tổng cục xuống, tôi biết nói thế này hơi thừa. Nhưng vì cô ấy chưa tiết lộ thân phận, tôi phải diễn cho đủ.
Không ngờ sau khi nghe tôi nói, ngay hôm đó cô ấy đã to tiếng với Lâm Mỹ.
Nguyên nhân là báo cáo Lâm Mỹ nộp lên có dùng số liệu thống kê của Kỷ Diễm, phần này lại mắc lỗi cơ bản. Lâm Mỹ đổ hết tội lên đầu Kỷ Diễm, m/ắng cô ấy là "đồ vô dụng, kẻ xu nịnh" trước mặt mọi người. Kỷ Diễm tức gi/ận, t/át cho một cái rồi tuyên bố sẽ khiếu nại lên cấp trên.
Hai người xô xát vào phòng tổng giám đốc Vương.
Bên trong xảy ra chuyện gì không rõ, chỉ nghe tiếng cãi vã kịch liệt suốt lúc lâu. Sau đó Kỷ Diễm mặt đen xì bước ra, đóng sầm cửa rồi đ/á bay giá để đồ trước phòng.
Lúc phòng tôi đặt trà sữa có dư một ly, thấy cô ấy tâm trạng không ổn, tôi lẳng lặng để ly lên bàn rồi định rút.
Cô ấy chợt gọi lại: "Rảnh không? Tâm sự chút đi."
12
Hóa ra, Kỷ Diễm không phải nhân viên điều tra từ tổng cục.
Húp một ngụm trà sữa, cô ấy bình tâm lại.
"Tôi từ tổng bộ tới."
"Chủ tịch tập đoàn là ba tôi."
Tôi há hốc.
Cô ấy cười: "Tháng trước tôi và ba tranh cãi về việc sau tốt nghiệp có nên đi du học không. Cuối cùng ba nói nếu tôi có thể làm việc ở vị trí cơ sở một tháng mà không dựa vào thân thế, sẽ không ép tôi xuất ngoại."
"Tôi đồng ý."
"Khi chọn chi nhánh thực tập, tình cờ thấy đơn tố cáo của bạn, thế là tôi xung phong nhận nhiệm vụ tới đây."
Thảo nào một tiểu thư như Kỷ Diễm lại nhẫn nhục chịu đựng Lâm Mỹ suốt ngần ấy ngày, hóa ra cũng đang nén gi/ận.
"Vậy hôm nay cô đột ngột nổi đi/ên, nếu tổng giám đốc Vương nóng m/áu đuổi việc thì công sức đổ sông hết sao?"
Bốp!
Kỷ Diễm đ/ập ly trà sữa xuống bàn, mắt lấp lánh:
"Yên tâm, tôi tính toán kỹ rồi. Sa thải nhân viên thử việc phải báo trước 7 ngày. Tính cả ngày nghỉ, tôi đã làm 25 ngày rồi. Một tháng cá cược, tôi thắng chắc!"
"Hai tên đi/ên kia thật không chịu nổi. Trước đọc đơn tố cáo của bạn tôi còn nghi ngờ, giờ thấy bạn mô tả còn nhẹ quá. Yên tâm, lần này tôi sẽ tô hồng điểm xuyết báo cáo lên trên. Không xử lý chúng nó, tôi đổi họ!"
Tôi gi/ật giật khóe miệng: "Giới trẻ quả nhiên nhiều nhiệt huyết! Cố lên."
13
Mọi kế hoạch đều diễn ra đúng dự tính.
Hôm diễn ra sự kiện m/ua nhà, Lâm Mỹ xin nghỉ phép, sáng sớm đã chạy đi đặt cọc căn hộ.
Bạn tôi báo tin khiến tôi suýt lộ nụ cười.
Trước đây nghe đồn Lâm Mỹ muốn tích cóp m/ua nhà, nên tôi cố ý nói mấy lời đó trước mặt cô ta.
Căn hộ tốt thật, nhưng sống ở đó mới là vấn đề.
Nghe bạn tôi kể, hàng xóm xung quanh cực kỳ khó ưa.
Trên lầu là gia đình trẻ con nghịch ngợm suốt ngày gây ồn, dưới lầu là ông bà già chuyên đi "đụng xe ăn tiền", cùng tầng có bà giai mãn kinh hung hăng và bệ/nh nhân t/âm th/ần phân liệt.
Vốn có khách đặt cọc sắp ký hợp đồng, đi dạo một vòng hàng xóm về liền đòi hủy dù mất một phần tiền cọc.
Đó mới là lý do thật sự căn hộ này giảm giá.
Bên môi giới cũng đã cảnh báo Lâm Mỹ về hàng xóm, nhưng với tính cách của cô ta, để tránh bị tôi tranh mất, chắc chắn không điều tra kỹ.
Giờ đặt cọc rồi, hợp đồng ký xong, tiền đã thành nồi chỏ.
Chiều hôm đó trở lại công ty, mặt cô ta vẫn hồng hào, không hề biết tai họa sắp giáng xuống.
14
Hôm sau sự kiện m/ua nhà, Lâm Mỹ lại liên hệ mẹ tôi đặt m/ua một lô đặc sản.
Bình luận
Bình luận Facebook