「Thẩm Ngưng, trước đây chúng ta từng rất yêu nhau. Em nói đi, tại sao chúng ta lại trở nên như thế này?」
「Anh hãy tự hỏi tại sao ngoài kia lại có một đứa con gái riêng đi.」
「Đó chỉ là t/ai n/ạn thôi.」
「T/ai n/ạn cũng do anh tạo ra. Chuyện này nếu anh không muốn, lẽ nào có ai ép được anh?」
「Anh không tin em đã hết tình cũ với anh rồi, ít nhất cũng phải có chút h/ận chứ? Sao có thể thờ ơ đến thế?」
「Im đi!」Tôi nhìn Lục Trạch Văn,「Anh cũng không còn trẻ nữa, đừng suốt ngày tình ái nữa, nghe phát ngán. Nếu ngày xưa tôi không quá để tâm đến những thứ này, đã không phải đến bây giờ mới thoát được.」
Lục Trạch Văn đứng đó, lặng thinh.
Anh châm điếu th/uốc nhưng chưa kịp hút đã dập tắt.
「Anh biết em đang b/án nhà. Nếu khó b/án, anh có thể m/ua lại.」
「Ồ? Hào phóng thế? Vậy sao hồi đó không đưa tiền luôn đi?」
「Đừng cáu gắt với anh như thế, Thẩm Ngưng. Anh nói thật đấy.」
「Vậy thì liên hệ môi giới đi.」
Tiền đến tay thì không lý do gì từ chối.
「Lục Trạch Văn, để xem anh trả giá cao đến đâu. Ít quá thì đừng nói ra nhé.」
...
Lục Trạch Văn vẫn đứng đó không chịu rời đi. Tôi mặc kệ anh, tiếp tục làm việc của mình.
Trong phòng sách, khi lục tìm hồ sơ, tôi lỡ tay làm rơi chiếc Hasselblad X2D-100c. Đau lòng thật.
Cả bộ này tốn 180 triệu, từng chụp được bao bức ảnh đắt giá.
Mở ngăn kéo, tấm bằng lái drone và máy bay tư nhân nằm sâu bên trong.
Hồi mới về nước lập studio, tôi tập trung vào quay phim hàng không nên thi đủ các chứng chỉ.
Sau này chuyển hướng sang công ty điện ảnh và studio truyền thông vì hiệu quả cao hơn hẳn.
Dù ở nước ngoài nhiều bằng không dùng được, nhưng có vẫn hơn không.
...
11
Lần đầu đề cập chuyện ly hôn với Lục Trạch Văn, chúng tôi cãi nhau kinh khủng.
Anh luôn nghĩ do mất đứa con nên tôi mới đột ngột như vậy.
Thực ra không phải. Tôi đã nhẫn nhục quá lâu rồi.
Hôm ấy, tôi giãy giụa đến mức tuột cả kim truyền dịch, nhưng Lục Trạch Văn vẫn cố thuyết phục:
「Mất việc thì thôi, em mở phòng tranh đi. Anh đầu tư cho. Em từ nhỏ đã tiếp xúc nghệ thuật, nhất định sẽ làm tốt.」
「Trong giới nhiều người sau khi cưới đều mở phòng tranh, nghe cũng thể diện lắm. Không muốn quản lý thì anh thuê người, muốn tự làm cũng được. Coi như tìm việc giải khuây.」
Tôi ném cả bó hoa người ta tặng vào người anh:
「Tôi đã nói rồi - không muốn! Cũng chẳng thèm mở phòng tranh!」
「Ly hôn đi! Lục Trạch Văn, anh không hiểu tiếng người sao?」
「Anh không muốn ly hôn. Chúng ta làm gì đến mức này?」Anh chỉ lặp đi lặp lại câu đó.
Cãi đến mức tôi suýt phát đi/ên:
「Anh đừng ép tôi nữa! Buông tha tôi đi! Tôi chơi với anh không nổi đâu!」
「Nhà tôi tuy không bằng nhà anh, nhưng tôi cũng là con cưng của bố mẹ, chưa từng chịu khổ. Chẳng lẽ chỉ con nhà các anh là rồng phượng, còn chúng tôi là chó hoang?」
Nói đến cuối, lòng tôi chai sạn:
「Bố mẹ tôi thấy con gái mình bị ứ/c hi*p hàng ngày, lòng họ không đ/au sao? Mỗi lần hai nhà gặp mặt, bà anh còn chê bai bà nội tôi trước mặt. Bà tôi cả đời hiên ngang, về già còn bị kh/inh rẻ. Đừng hành hạ gia đình tôi nữa được không?」
「Bà nội biết tôi yêu anh nên luôn nhẫn nhục. Bà ấy và cháu gái đáng bị các người coi thường đến thế sao? Chỉ có bà anh là trưởng bối, còn bà tôi không phải ư?」
12
「Hơn nữa...」Khi đã quyết ly hôn, tôi không nén nổi nữa:
「Mẹ anh từng áp lực đài truyền hình đình chỉ việc của tôi, ngoài mặt nói tôi tự nghỉ nhưng ai chẳng biết bà ấy chê công việc của tôi?」
「Tôi thực sự không hiểu, Lục Trạch Văn. Công việc thế nào mới gọi là danh giá? Làm sao mới khiến bà ấy hài lòng? Bà ấy gh/ét công việc của tôi hay chính bản thân tôi?」
Cãi nhau đến kiệt sức, chúng tôi chỉ biết im lặng nhìn nhau.
Tôi khàn giọng:
「Về đi. Để tôi yên tĩnh một mình.」
Anh gật đầu.
Tôi thở dài:
「Gọi giúp tôi bác sĩ tâm lý.」
Tôi vốn không muốn thừa nhận mình bệ/nh.
Nhưng cuối cùng đành phải chấp nhận.
...
Khi tôi về biệt thự họ Lục lấy đồ, đúng lúc Trạch Văn cãi nhau với mẹ, dọa t/ự t* để ra ở riêng.
Mẹ anh thấy tôi liền đi/ên tiết, chỉ mặt m/ắng tôi dụ dỗ con trai bà.
Lục Trạch Văn đứng che cho tôi:
「Mẹ đừng nói nữa được không? Tại sao mẹ và bà cứ khắt khe với Thẩm Ngưng thế? Cô ấy không đ/au lòng sao?」
「Chúng con cưới nhau hai năm, cô ấy sống ở đây hai năm. Sao không coi cô ấy là người nhà? Con biết các cụ chê gì, nhưng ứ/c hi*p người ta mãi có vui không?」
13
Anh càng lúc càng lớn tiếng:「Mẹ và bà muốn ép con phát đi/ên à? Vậy con ra ngoài ở vậy! Đừng b/ắt n/ạt người ta nữa được không?」
Bình luận
Bình luận Facebook