04

Tôi mới biết hóa ra Ứng Từ từ trước đến giờ thích đều là Thẩm Dục!

Tôi thậm chí còn không đáng được làm bản sao thay thế.

Chỉ là công cụ để Ứng Từ kí/ch th/ích Thẩm Dục mà thôi.

Ứng Từ đã quen Thẩm Dục từ thời cấp ba, anh ấy mới thực sự là người yêu từ cái nhìn đầu tiên với Thẩm Dục.

Vốn dĩ là bậc thiên chi kiêu tử, lại là Alpha, khi thích một người đương nhiên không kìm nén cảm xúc.

Ứng Từ chủ động nhiệt tình với Thẩm Dục, vì Thẩm Dục nói chưa muốn yêu đương nên anh chọn cách âm thầm bên cạnh.

Đợi đến khi Thẩm Dục đậu vào trường âm nhạc.

Ứng Từ mượn cớ chúc mừng tổ chức một bữa tiệc cực kỳ lãng mạn.

Rồi đêm hôm đó đã tỏ tình với Thẩm Dục.

Anh nói lời thề non hẹn biển, nào ngờ bị Thẩm Dục từ chối.

Những chuyện này tất cả bạn chung của hai người đều biết rõ.

Họ cũng biết Ứng Từ theo đuổi tôi chỉ để chọc tức Thẩm Dục.

Thế mà suốt năm năm không một ai lộ sơ hở trước mặt tôi.

Họ phối hợp diễn vở kịch này cùng Ứng Từ, chỉ mình tôi như thằng hề không biết gì.

Ngay cả Thẩm Dục, rõ biết tình cảm của Ứng Từ nhưng chẳng hé răng nửa lời với tôi.

Cái tên hành tinh năng lượng kia, đâu phải viết tắt tên hai chúng tôi.

Đó là chữ cái đầu trong tên Thẩm Dục!

Trùng hợp đến mức trớ trêu.

Thật đúng là kịch bản sến súa.

Tôi còn ngây ngô tưởng mình gặp được tình yêu đích thực.

Trao hết cả thân tâm mà không giữ lại chút nào.

Không ngờ những kẻ này hẳn đang cười thầm sau lưng tôi.

Trong tâm trạng tuyệt vọng, tôi lái xe gặp t/ai n/ạn khi đang mất tập trung.

Xe lao qua lan can đường ven biển rơi xuống biển...

Tỉnh dậy, tôi phát hiện mình trọng sinh.

Trở về năm 20 tuổi...

05

Ngón tay cầm điện thoại run nhẹ.

Tim đ/ập thình thịch, toàn thân lạnh toát.

Cảm giác bị nước biển nuốt chửng như vừa mới xảy ra.

Tôi ngồi thừ người trên giường mãi mới hoàn h/ồn.

Nệm giường dưới lưng mềm mại dễ chịu.

Da cảm nhận được hơi lạnh từ máy điều hòa trong phòng.

Mọi thứ đều chân thực đến lạ.

Không phải mơ.

Tôi thực sự đã trọng sinh.

Căn phòng trước mắt vừa quen vừa lạ.

Đây là phòng khách nhà Thiệu Hách.

Thiệu Hách là bạn chung của tôi và Thẩm Dục.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau, có thể coi là thanh mai trúc mã.

Thiệu Hách cũng là người đầu tiên tôi thích thời thanh xuân ngây ngô.

Lý do tôi thích anh ấy cũng khá sến.

Hồi tiểu học có lần đi lạc, chính Thiệu Hách tìm thấy tôi.

Từ đó tôi hay bám theo anh chơi đùa.

Dần dần trở nên phụ thuộc.

Sau này phân hóa thành Beta.

Bị mọi người phớt lờ.

Tôi lại càng bám dính Thiệu Hách.

Trường nội trú mỗi tháng chỉ về phép một lần, mỗi lần hai ngày.

Bố mẹ không thích tôi về nhà.

Tôi thường qua nhà Thiệu Hách ở.

Chính là căn phòng này đây.

Từng ngây thơ nghĩ Thiệu Hách khác biệt...

Cho đến lần trốn học vì khó chịu trong người.

Hôm đó tôi đến nhà Thiệu Hách mà không báo trước.

Có những thứ số trời đã an bài.

Cửa nhà hôm ấy đóng hờ.

Tôi nghe Thiệu Hách nói với Thẩm Dục: "Sao Tiểu Dục không bá cổ bá vai anh như Tiểu Quân nhỉ?"

Thẩm Dục đáp: "Hồi nhỏ anh c/ứu nó nên nó mới quấn anh thế".

Giọng Thiệu Hách đầy ngượng ngùng: "Thực ra đó là hiểu lầm từ trước đến giờ".

Thẩm Dục hỏi: "Ý anh là?"

"Hồi nhỏ anh hay nhầm hai đứa, lần đó anh cũng tưởng Thẩm Quân là cậu."

Thiệu Hách nói nếu biết người đi lạc là tôi, anh đã không sốt sắng thế.

Đứng nép sau cửa, tôi như ch*t lặng.

Cũng khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra tình cảm của mình.

Tiếc là mối tình vừa chớm đã tàn.

06

Hôm qua là sinh nhật Thiệu Hách.

Tôi nhớ kiếp trước chính Ứng Từ dẫn tôi đến.

Ứng Từ và Thiệu Hách là bạn cùng lớp cấp ba.

Tôi tưởng họ thân thiết.

Giờ nghĩ lại, Ứng Từ muốn gặp Thẩm Dục đây mà.

Nên khi thấy hai bóng người quen thuộc ngoài sân sau, tôi không ngạc nhiên.

Ứng Từ và Thẩm Dục đều quay lưng về phía tôi.

"Tối qua sao em không đến?"

Giọng Ứng Từ nói với Thẩm Dục dịu dàng hơn với tôi nhiều.

"Hôm qua có quá nhiều Alpha, em đến không tiện."

Thẩm Dục trả lời khẽ.

"Có anh ở đây em sợ gì."

Cái giọng tự phụ của Ứng Từ khiến tôi buồn cười.

Thẩm Dục tỏ ra thông cảm: "Anh đang hẹn hò với em trai em rồi, nên nghiêm túc với nó đi."

Ứng Từ vội vàng: "Em rõ biết lý do anh đến với nó, còn cố chọc gi/ận anh sao?"

Kiếp trước tôi không dậy sớm thế.

Tỉnh dậy gần trưa, Ứng Từ đã ở bên.

Thấy tôi dậy còn hỏi han có khó chịu đâu không.

Tôi thực sự nể phục Ứng Từ.

Sáng sớm ve vãn bạch nguyệt xong.

Vẫn diễn tình sâu với tôi được.

Cái ch*t một lần giúp tôi tỉnh ngộ nhiều điều.

Nhìn lại kiếp trước ngắn ngủi bi thảm.

Điều hối h/ận nhất là chưa sống cho chính mình.

Trời cho cơ hội làm lại.

Tôi không muốn phí thêm giây phút nào cho những kẻ không đáng.

"Đã yêu tôi khiến anh khổ sở thế, chia tay thôi."

Vốn dĩ tôi không phải tuýp người cam chịu.

Hơn nữa, việc đầu tiên sau trọng sinh cũng là chia tay Ứng Từ.

"Quân Quân... em dậy rồi?"

Ứng Từ quay lại, ánh mắt thoáng hoảng hốt.

Bóng lưng Thẩm Dục hình như cũng khựng lại.

Tôi lặp lại lời chia tay, quay đi không chút do dự.

07

Về nhà, bố mẹ hơi ngạc nhiên thấy tôi.

Kiếp trước sau khi sống chung với Ứng Từ, tôi không về nữa.

Cũng gần bốn năm rồi nhỉ?

Trong nhà đang có khách.

Bất ngờ thấy Lục Nghiêm cùng bố mẹ anh, tôi hơi choáng.

Nhà Lục Nghiêm ở cạnh nhà tôi.

Bố mẹ anh thân với bố mẹ tôi, hay qua lại chơi.

Mãi sau này họ chuyển đi mới mất liên lạc.

Lục Nghiêm hơn tôi ba tuổi.

Thông thường phân hóa từ 10-15 tuổi.

Nhưng Lục Nghiêm đến 23 tuổi vẫn chưa có dấu hiệu phân hóa.

Danh sách chương

4 chương
06/06/2025 07:00
0
06/06/2025 07:00
0
01/09/2025 11:52
0
01/09/2025 11:50
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu