Ngay lúc này, Châu Kỳ Quang lao đến nhanh như chớp, gi/ật phắt người đàn ông da đen ra. Sau đó, hai người lăn xả vào nhau đ/á/nh nhau.
Châu Kỳ Quang không quên hét lớn với Văn Dịch Cát: “Dịch Cát, chạy đi! Mau đi báo cảnh sát!”
Văn Dịch Cát toàn thân r/un r/ẩy vì sợ hãi, cô hoảng lo/ạn chạy được vài bước rồi lấy điện thoại định gọi cảnh sát.
Người đàn ông da đen thân hình vạm vỡ, Châu Kỳ Quang không địch lại, chẳng mấy chốc đã bị áp đảo.
Châu Kỳ Quang bị đ/á/nh đầu chảy m/áu, nằm vật vã trên đất. Thấy Văn Dịch Cát đang bấm điện thoại báo cảnh sát, tên da đen rút từ túi ra một con d/ao nhỏ, lao về phía cô.
Văn Dịch Cát h/oảng s/ợ bỏ chạy nhưng chân tay mềm nhũn, vừa chạy vài bước đã ngã sóng soài. Tên da đen chớp thời cơ đuổi kịp, tay cầm d/ao ch/ém mạnh về phía Văn Dịch Cát đang nằm gục dưới đất.
“Đừng!”, Văn Dịch Cát tuyệt vọng nhắm nghiền mắt.
Tiếng lưỡi d/ao đ/âm vào thịt vang lên rành rọt bên tai, nhưng cơn đ/au tưởng tượng lại không ập đến.
Văn Dịch Cát r/un r/ẩy mở mắt. Đột nhiên, đồng tử cô giãn nở hết cỡ - Châu Kỳ Quang đang đứng che chắn trước mặt cô.
Lưỡi d/ao sắc nhọn cắm phập vào ng/ực Châu Kỳ Quang, vết thương m/áu tuôn xối xả.
“U...o...e...” Tiếng còi cảnh sát gào rú x/é toạc bầu trời.
Xa xa vang lên hồi chuông c/ứu tinh.
Chương 20
Thấy động, tên da đen đẩy Châu Kỳ Quang ra rồi ba chân bốn cẳng chuồn mất. Nhóm cảnh sát vừa tới nơi lập tức đuổi theo.
Châu Kỳ Quang gục trong vòng tay Văn Dịch Cát, m/áu từ vết thương chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả một khoảng sàn. M/áu càng lúc càng nhiều, thấm ướt cả trang phục hai người, không khí lạnh lẽo ngập mùi tanh nồng.
Châu Kỳ Quang mất m/áu quá nhiều, mặt mày tái nhợt. Anh dần kiệt sức, mệt mỏi khép hờ mắt.
“Châu Kỳ Quang! Anh không được ngủ…”, Văn Dịch Cát nghẹn ngào.
Cô dùng tay bịt ch/ặt vết thương, cố ngăn dòng m/áu chảy. Cảm giác ấm nóng dính nhớp trên tay cùng khuôn mặt ngày càng tái mét của Châu Kỳ Quang khiến cô run lẩy bẩy.
Tưởng như Châu Kỳ Quang sắp trút hơi thở cuối, Văn Dịch Cát bỗng nhòe lệ. Giọt lệ nóng hổi rơi lả tả trên gò má xanh xao của anh.
Châu Kỳ Quang chậm rãi mở mắt, gắng gượng giơ tay lau nước mắt cho cô: “Đừng… đừng khóc… Dịch Cát… anh không sao…”. Giọng anh yếu ớt, mồ hôi lạnh túa đầy trán. Bàn tay vừa chạm vào má cô đã buông thõng, rũ xuống vô lực.
“Đừng ngủ! Anh không được ch*t! Châu Kỳ Quang!” Văn Dịch Cát gào thét.
Dù lòng đầy h/ận th/ù, nhưng bảy năm ân ái khiến cô không nỡ nhìn người từng ysay đắm bảy năm qua ra đi. Tiếng còi xe c/ứu thương vang lên, chở theo Châu Kỳ Quang giữa ranh giới sinh tử và Văn Dịch Cát nức nở tới bệ/nh viện.
Tại một bệ/nh viện ở Iceland, Châu Kỳ Quang qua cơn nguy kịch nhưng vẫn bất tỉnh. Bác sĩ thông báo tình trạng nguy kịch, vết thương sát tim nên cơ hội tỉnh lại mong manh.
Anh nằm im lìm trong phòng ICU. Văn Dịch Cát đứng ngoài nhìn qua ô kính nhỏ. Người anh gắn đầy máy móc, dung dịch lạnh chảy từ ống truyền vào cơ thể, tiếng máy thở đều đều vang vọng.
Văn Dịch Cát ngơ ngác nhìn cảnh tượng, mọi chuyện xảy ra quá chóng vánh khiến cô không kịp định thần. Như tỉnh giấc mộng, cô đã đứng đây từ lúc nào.
Cô bắt đầu dằn vặt: Nếu đêm đó không ra xem hang động băng xanh, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Cô từ từ ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc thầm. Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ lên lưng an ủi. Văn Dịch Cát không ngẩng đầu, vẫn chìm trong biển tự trách.
“Kỳ Quang sẽ ổn thôi.” Giọng Lục Viễn ấm áp vang lên. Nhận được tin, anh lập tức tới và thấy cô co ro khóc trong góc tường, lòng đ/au như c/ắt.
Văn Dịch Cát nức nở: “Tất cả là lỗi của em. Nếu em không đòi xem hang băng, anh ấy đã không bị thương vì c/ứu em…”
Lục Viễn ngồi xổm xuống, xoa đầu cô: “Trên đời mọi việc đều do số mệnh, đâu có nhiều chữ 'nếu' đến thế. Đã xảy ra rồi, hối h/ận cũng vô ích. Đừng dằn vặt nữa, giờ ta phải tin Kỳ Quang sẽ tỉnh lại.”
Văn Dịch Cát vẫn khẽ nức nở, lòng ngổn ngang. Cô không biết phải làm gì tiếp. Nếu Châu Kỳ Quang mãi không tỉnh, liệu cô có ở bên đến cùng?
Chẳng mấy chốc, cô đã quyết định: Đây là món n/ợ của mình, cô sẽ ở lại đến ngày anh tỉnh dậy.
Chương 21
Thời gian thoắt cái, ba tháng đã qua ở Iceland. Châu Kỳ Quang chuyển từ ICU sang phòng thường nhưng vẫn hôn mê. Văn Dịch Cát ngày ngày chăm sóc anh chu đáo.
Suốt thời gian này, Lục Viễn và Cảnh Tuyết nhiều lần tìm gặp nhưng cô vẫn không lay chuyển.
Hôm nay, trước cổng viện, Lục Viễn ngăn cô lại: “Kỳ Quang bất tỉnh không phải do em. Đó là t/ai n/ạn. Em không nên gánh vác một mình.”
Văn Dịch Cát buồn bã: “Nhưng anh ấy c/ứu em mới ra nông nỗi này. Đây là trách nhiệm của em.”
“Anh sẽ thuê người chăm sóc. Em đừng lo. Kỳ Quang có gia đình, bạn bè, cả Tống Gia nữa, không thiếu người chăm!” Giọng Lục Viễn pha chút bực dọc.
Văn Dịch Cát cúi đầu: “Anh ấy hy sinh vì em, em chỉ muốn đền đáp…”
Bình luận
Bình luận Facebook