“Đúng, tôi đã hôn anh đấy, anh định làm gì nào?”
Anh ta trợn mắt, giọng đầy tủi thân: “Làm gì ư? Cô đúng là đồ con gái hư hỏng, dễ dãi quá đấy!”
“Tôi khổ lắm, vừa bị b/ạo l/ực mạng, lại mất cả nụ hôn đầu mà chẳng được danh phận gì. Khổ hơn cả Tường Lâm Tẩu!”
Tôi cũng trừng mắt, nghiến răng: “Đoàn Tiêu! Anh dám nói khoác! Nào phải nụ hôn đầu! Anh đối xử thế nào với Sầm Hân? Tôi nói thẳng nhé, tôi có thích anh chút xíu, nhưng bắt tôi làm tiểu tam thì không đời nào!”
Đoàn Tiêu sững người. Anh siết ch/ặt cổ tay tôi, dường như không xử lý nổi thông tin.
Hồi lâu mới thốt lên: “Em... em nói thích tôi?”
Ch*t, lỡ lời rồi! Tôi lắc đầu: “Em không nói, anh nghe nhầm đấy.”
“Không, anh nghe rõ ràng. Em bảo em thích anh.”
“Không phải, em chỉ nói ‘có chút thích’ thôi!”
“Vậy là thừa nhận rồi nhé!”
...Thua cuộc. Anh ôm chầm lấy tôi, hưng phấn như chó Husky: “Anh nhận lời tỏ tình của em! Niệm Niệm, bé cưng, anh cũng thích em! Mau hôn anh đi!”
Tôi đẩy má anh ra: “Đoàn Tiêu, em đã nói không làm tiểu tam.”
Anh ngơ ngác: “Tiểu nhất với tiểu nhị là ai?”
Tôi đảo mắt: “Sầm Hân của anh đấy! Anh còn tặng nhẫn, bên nhau bốn năm rồi còn giả vờ.”
“Nhẫn gì? Bốn năm nào? Lâm Gia Niệm đừng bịa chuyện!”
Tôi chua chát: “Hồi năm ba chuyển trường, em thấy anh dẫn Sầm Hân đi m/ua nhẫn. Cô ấy bảo đó là quả tỏ tình, giờ vẫn đeo nguyên đấy.”
“Cô ấy tự m/ua! Hôm đó anh đi m/ua dây chuyền cho em! Cô ấy đi cùng nên hiểu lầm!”
Nói rồi, anh chợt nhớ ra, gọi điện ngay: “Sầm Hân, chúng ta cần gặp.”
**13**
Cuộc hẹn với Sầm Hân hóa ra lại là tôi tới.
Thấy một mình tôi, cô ta mỉm cười: “Nhà tôi bình thường, cần tìm người điều kiện tốt. Đoàn Tiêu là lựa chọn tốt nhất quanh tôi.”
Tôi hỏi về chiếc nhẫn. Hóa ra mọi tin đồn đều từ Sầm Hân. Cô tự nhận thân thiết với tôi để gần Đoàn Tiêu, tung tin giả khiến tôi hiểu lầm suốt 4 năm.
Nhìn ra ngoài cửa, Đoàn Tiêu đang dựa xe chờ. Ký ức ùa về...
Hồi phá sản, Đoàn Tiêu luôn bênh vực tôi. Có lần nghe bạn chê bai, anh ném bóng rổ dọa: “Tao là chó của Lâm Gia Niệm! Tao cắn ch*t mày!”
**14**
Sầm Hân nhìn tôi mỉm cười: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Tôi chạy ào tới ôm chầm Đoàn Tiêu. Tối đó, khi đang hôn nhau, anh bỗng hỏi: “Kẻ manh động hôm ấy là ai?”
Tôi vuốt cơ bụng anh, thì thầm: “Ngoan, hầu hạ em chu đáo rồi sẽ kể.”
**[Kết]**
**[Ngoại truyện]**
1. Tôi vẽ minh họa tiểu thuyết “Phật Tử Bá Đạo Yêu Tôi”. Đoàn Tiêu đeo chuỗi hạt, nghiêm mặt: “A Di Đà Phật, vợ lệnh cho chồng hôn ngay!”
2. Khi Đoàn Tiêu 30 tuổi, bị bắt gặp đi cùng minh tinh. Tôi gi/ận dữ khóa máy. Anh nhờ bố nhắn: “Vợ ơi, chồng m/ua đồ nướng xin lỗi ngoài cửa.” Tôi đành mở khóa. Anh lao vào ôm: “Vợ, nhớ anh quá!”
Bình luận
Bình luận Facebook