Hứa Tuyết liếc phía sau đứng dậy:
"Nghe vậy thì nên thông cảm cậu, ít từng được.
"Nhưng bây giờ coi khổ tận cam lai nhỉ?"
Tôi nhíu mày. Bản năng không thích ngữ Hứa Tuyết dùng. Nỗi khổ của là do Xuyên mang ngọt ngào của liên quan ta.
Hứa Tuyết bận tâm, xách đi.
"À này."
Trước đi,
Hứa Tuyết chợt gì, ngoảnh lại:
"Bùi Xuyên thích cậu, chắc phải sớm hơn những tưởng tượng.
"Nhưng tự mình lẫn lộn không rõ, quyền mà điểm?"
Tôi bình thản biết rồi.
Nếu là hơn một tháng trước,
Tôi tin mình nghe câu sẽ vui lắm.
Nhưng lỡ là lỡ làng.
Tôi thêm chút nữa đi.
Nhưng quay thì người.
Bùi Xuyên đang đứng cách không xa.
Không biết nghe bao nhiêu.
18
Bùi Xuyên nhau Hứa Tuyết.
Anh lo Hứa Tuyết sẽ chạy trước mặt bừa nên tới đây.
"Mẹ biết chỗ nên gửi thêm đồ nhờ đưa cậu."
Bùi Xuyên giải thích xong, chưa đợi mở miệng đổi đề tài.
Anh khẽ cười: món thích. Lát nữa mang qua nhé?"
Vẫn là cách cư xử xưa.
Nhưng biết không trở trước.
Tôi chối: "Nhờ cảm ơn Cô Trần. thì không lấy dù sao sắp đi rồi, lúc dọn dẹp phiền phức."
Nụ trên mặt Xuyên tan biến.
Ánh mắt trĩu tôi:
"Vậy là Việt, sàng vứt mối qu/an hai nhà sao?"
"Đồ đạc gửi lần lần khác. Thế lần sau thì sao?"
Tôi thẳng vào mắt hỏi: "Lần sau là nào?
"Là lúc ở Việt, hay cảm thấy buồn chán muốn gặp tôi?"
Bùi Xuyên gượng nhếch mép: "Sao thể——"
Nhưng câu sau không thốt nên lời.
Bởi biết sẽ thế.
Như Xuyên hiểu tôi.
Tôi hiểu anh.
Nên cười: "Đây phải là hằng mong đợi Khiến vọng, khiến trai... phải là những việc năm nay sao?
"Lùi về vị trí bè ban một mối qu/an riêng, vậy không sao?"
"Không hề chút nào!"
Vết bị che đậy bấy bị x/é toang vảy m/áu.
Lộ nội tâm đẫm m/áu.
Lớp vỏ ngoài ôn hòa bấy vụn.
Bùi Xuyên mặt xám xịt: "Vậy là Việt, vứt sao?
"Chúng ta nhau bao lâu? và mới bao lâu? phạm sai lầm. không không phạm bất cứ lầm thế công không!"
"Vậy năm qua công chưa?"
Tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Hôm nay công việc nhiều, muốn về sớm video call để sạc pin.
Anh ấy sẽ phân tích những việc hôm nay, cách xử lý.
Rồi ôm Điểm lắm.
Tôi đột nhiên muốn gặp Việt.
Nên "Anh bất mãn ngày xưa - anh, - đột nhiên trở bình thường."
Bùi Xuyên không tin nổi.
Khóe mắt dần đỏ lên.
Cuối cùng chạy kẻ trận.
19
Bùi Xuyên bắt đầu nhắn tin tôi.
Hình nghĩ thế mọi thứ sẽ giữ nguyên cũ.
Tôi không kẻ tình vờ ngủ.
Thậm không hiểu sao vờ nhiều năm nay, sao không tiếp nữa.
Cho thẳng thừng vạch trần:
"Bởi vốn là thứ hèn hạ ích kỷ nhát gan. Cái không không chối, sợ thì không - phải thích hưởng thụ đẹp của cậu, không muốn tình cảm tương đương Ngay Hứa Tuyết ra, sao còn tự huyễn hoặc?"
Người gi/ận, cuối cùng xắn tay áo muốn xông tới đ/ấm một trận.
Giọng điệu phẫn uất:
"Đáng gh/ét là trúng kế đ/ộc của tên khốn này!"
Tôi phải xoa dịu, cuối cùng bị lừa mất hôn.
Tôi nghi ngờ ý.
Nhưng không chứng cớ.
Thầm thành phố A sớm.
Anh ấy sẽ tới giám sát nghiệp đan khăn của tôi.
Nhắc chuyện náy.
Vì tiến quá chậm.
May mà không bận tâm lắm.
Còn ân cần hỏi phải quá mệt không.
Nghĩ những lời hứa chắc đinh đóng cột trước đây Việt, lòng thêm náy.
Thế là đêm ca.
May sao kịp hoàn thành khăn trước sinh Việt.
Hôm sinh trời ấm lên.
Nhưng ấy cứ quyết quàng khăn, suốt thu hút ánh nhìn.
Tôi thấy x/ấu hổ.
Nhưng mặt hạnh của không nhịn nghĩ.
Thôi, x/ấu thì x/ấu vậy.
Dù sao ở thành phố A tôi.
Tâm trạng suốt ngày tan thấy Xuyên đang đợi trước nhà.
Anh ta trông g/ầy hẳn đi.
Mặt tái thi thoảng khục khặc.
Khi thấy tôi, Xuyên vô nở cười.
Nhưng ánh mắt dừng trên chiếc khăn quàng cổ đột nhiên đờ.
Rồi bị đò/n mạng.
Mắt đỏ lên.
Tôi lơ.
Nhưng chợt hôm trước Cô Trần gọi điện tôi.
Bà một tràng đột nhiên im lặng hồi lâu.
Giọng trở nên khó nhọc:
"Tiểu Xuyên về nhà Nó thích muốn ở cháu. Nó xin bố cháu không hò - muốn chúng khuyên cháu."
Tôi ngạc nhiên, không ngờ Xuyên thế.
Bình luận
Bình luận Facebook