Chỉ vài tiếng trước thôi.
Anh than thở với tôi dạo bận ăn cơm kịp.
“Bệ/nh dạ dày lại tái phát rồi.”
Giọng điện đượm mũi.
Bùi hiếm hoi nịu: “Anh cháo Ninh quá.”
Nhưng điều thể.
Hai thành phố cách nhau quá xa.
Hơn nữa cùng thành phố, tôi sẽ cháo nữa.
Lúc đó tôi bận, chưa kịp tin nhắn.
Bùi để ý.
Anh tự một mình về bữa tối trọng.
[Lại phải uống rư/ợu, phiền thật.]
Giọng điệu thiểu n/ão.
Hóa ra bữa trọng để mừng sinh nhật Chiếu Tuyết.
Trong trạng Chiếu viết:
[May mà ở đây.]
Dưới bài, một loạt bình luận chúc mừng.
Tôi dán mắt tấm ảnh rất lâu.
Bỗng nghĩ, vốn gh/ét sự thế.
Con cún yêu quý.
Chỉ vì ăn miếng thịt gã đàn ông gh/ét.
Đã bị vứt thương tiếc.
Cả lúc tôi chuyện với nam khác.
Anh vốn hiền lành mà gi/ận dỗi tôi cả tuần.
Nhưng đối Chiếu Tuyết.
Bùi dường chẳng để tâm nữa.
Hóa ra tình yêu sự thay đổi một người.
Trái tim đ/au thắt, nhói buốt khó tả.
Tôi chớp mắt, để lại bình luận 99”.
Ngay lập tức, tin nhắn hiện lên:
[Sao anh?]
[Ninh Ninh, gi/ận à?]
[Dù biết chuyện gì xảy nhưng chắc sai đừng gi/ận nữa nhé?]
Kèm theo biểu thương xin tha thứ.
Và một phong bao lớn.
Anh đấy.
Người luôn vô tình khiến tôi ảo tưởng mình.
Nhưng tôi.
Anh nhiều lần giới thiệu tôi với gái và bè:
“Ninh gái tôi chiều nhỏ.”
Cứ thế đẩy tôi trí thân.
Khiến tôi dám vượt giới hạn.
[Tôi bận giờ mới cầm điện thoại.]
Tôi rồi thêm: [Hay tôi đặt cháo anh?]
Bùi hồi nụ thương rồi im bặt.
Chắc đang bận cùng Chiếu đón sinh nhật.
Tôi lại tiếp công việc.
Sau đó, tôi ít liên lạc với Xuyên, thường loa.
Cứ viện lý bận.
Không biết đã ra điều gì.
Hay bận bên Chiếu Tuyết.
Hai chúng tôi dần xa cách.
Cho Tết về nhà.
Tôi cúi đầu ăn vội, suy miên man.
Câu mẹ kéo tôi về thực tại:
“A Xuyên, cháu giới thiệu vài chàng Ninh nhé?”
4
“Vốn tưởng hai đứa sẽ được với nhau.”
Bà thở dài, trách móc nhìn tôi.
Rồi nói: “Nhưng mấy tiến triển gì, bọn hy bé một mình xa nhà khiến lắm, cô nhờ cháu tìm tử tế giúp.”
“Mẹ, con...”
Tôi sâu đối bị ngắt lời.
“Cũng vài hợp lý.”
Lời họng lại.
Bùi liếc nhìn tôi, khẽ cười:
“Nhưng tiêu Ninh cao lắm, mấy trước tôi giới thiệu đều chê.”
Giọng đầy bất lực.
Cô đ/á/nh anh, giả vờ gi/ận: cháu giới thiệu đủ tốt! Ninh nhà tôi giang thế, đòi cao sao!”
Tôi im lặng.
Có lẽ yêu đương, ra hay tình cảm.
Từ tôi đại luôn nhiệt tình mai mối.
Dù tôi chối nhiều lần.
Khi bối rối hỏi: “Không ai hợp cả sao? Nói biết kiểu nào?”
Tôi nhìn Xuyên, cổ.
Tôi “Em anh”.
Nhưng vừa thốt chữ “Em”...
Bạn gái mới đã tới anh.
Liếc nhìn tôi.
Rồi nịu đòi chơi.
Đó cô gái phong cách hoàn khác Chiếu Tuyết.
Bùi dịu dàng dỗ dành.
Còn tôi đứng ngoài sát.
Với danh nghĩa gái.
Tôi chia Chiếu Tuyết, mình sẽ cơ hội.
Nhưng thực tế...
Xung quanh nhiều người.
Chỉ trừ tôi.
“Ninh vừa gì?”
Dỗ xong gái, quay sang tôi.
Tôi lắc đầu: “Không gì.”
“Thôi, trẻ, vội làm gì.”
Bùi tiếp.
Anh xoa đầu tôi thuở nhỏ, cười:
“Dù sao phải kiểm tra!”
“Vâng, tôi sẽ tháng tôi công tác ở C.”
Trên bàn ăn, giọng hòa cùng ký ức:
“Nhưng Ninh trẻ, đợi thêm...”
“Không cần đâu.”
Tôi c/ắt anh.
Khẽ ngại nhỏ:
“Bạn biết sẽ gh/en đấy.”
“Bạn trai?”
Mọi kinh ngạc.
Mẹ và cô vui mừng han.
Giữa tiếng đùa, dừng đũa.
Bỗng hỏi: “Là sao?”
Câu nghe kỳ lạ.
“Ừ.”
Tôi gật đầu.
“Tốt đấy.”
Bùi nhếch mép gắp miếng ớt xanh.
Cô tròn mắt kinh ngạc.
Bởi đó món gh/ét nhất nhỏ.
Bình luận
Bình luận Facebook