“Bốp!” Tiếng vang lên tan ta choáng váng. Chưa kịp định thần, tay ngược chiếc nữa: “Mày ch/ửi bậy hả đồ già đốn!”
Cơn nộ dâng trào, túm ta tấp. Ban đầu, ta như heo thịt: “Gi*t người啦!C/ứu mạng啊!” Nhưng chẳng mấy chốc, những ti/ếng r/ên rỉ lịm.
15 cái bằng số lần ta lớp 8.
Năm đọc nhật ký và phát hiện để ý bạn cùng bàn. xông vào lớp, lôi giữa phòng, túi bụi trước mặt lớp. cái màng nhĩ ù đặc. Chỉ dừng tay khi mọi người can ngăn.
Bà quát vào mặt bạn tôi: “Đào Mẫn vào Hoa Bắc Đại! Mày thứ gì rũ nó!”
Ánh ngạc ấy bẽ mặt. lóc năn nỉ về. “Biết x/ấu hổ rồi à? Lén yêu đương sao thấy ngượng?”
Bà x/é nát nhật ký, ném đầy đầu bạn tôi. Kéo sân trường dưới trời mưa tầm tã: hề quỳ đây cho thiên hạ xem!”
Cơn mưa xối xả cuốn trôi niềm kiêu cuối cùng. ngất xỉu. Cô giáo chủ nhiệm can ngăn, ta còn m/ắng cô nuôi dạy lũ học hư hỏng.
Năm 14 tuổi, tưởng trời sập. Vở k/inh h/oàng kết thúc khi vũng nước.
Tỉnh dậy ở bệ/nh thông báo đã chuyển trường cho tôi. Ánh đờ đẫn. Bỗng nức nở: đời chắt bóp, bao nh/ục để nuôi thành tài. Giờ có gh/ét mẹ, lớn lên sẽ hiểu! Mẹ người yêu mà!”
Bà kể lể những cơ cực: Ngày chỉ ngủ 4 tiếng, 3 công việc, bục ruột nghỉ. nghiêm khắc vì sợ khổ như mẹ.”
Những giọt nước lăn dài. tin mình nguyên nhân mọi bất hạnh mẹ. lao vào học như th/iêu thân. Nhưng mỗi khuya, d/ao lại lên cổ tay để tỏa nỗi đ/au.
Lớn lên mới hiểu, đó gọi “giáo dục mặc cảm”. Cha dùng sự hy sinh trói buộc cái, sống dằn vặt. Đứa trẻ mang gánh nặng sẽ mãi đ/è nén bản thân.
Giờ đã tỏ: Nỗi khổ vì tôi. Nhưng nỗi đ/au tôi, khởi ng/uồn từ chính bà.
5
Tiếng cãi vã hút hàng xóm. Cửa toang, và xông vào kéo ra.
Mẹ mặt sưng húp “Gi*t người啦! gi*t mẹ!”
Tôi ch/ặt Trường, nước ròng ơi! Có đi/ên chiếm nhà ta, nằm trên giường Gọi cảnh sát đi!”
Bà Trường - hàng xóm lâu năm, hiểu rõ tôi. Thuở nhỏ mỗi lần bắt nhịn đói, dúi cho chiếc màn thầu.
Hai nhìn kỳ lạ. tiếp tục giả đi/ên: ơi điện đâu? đi/ên này chạy mất!”
Bà Trường ch/ặt tay tôi: “Mẫn à, nè! trên giường mới cháu.”
Tôi phịch xuống sàn, thất thần: “Tôi đâu?”
Túi xách đổ giấy khám bệ/nh và vãi. nhặt lên, mặt biến sắc: “Đào Mẫn th/ần liệt rồi!”
Bà Trường thở dài như đoán trước điều này. xoa dịu: “Mẫn về nghỉ đi, nói chuyện với cháu.”
Tôi gật đầu ngoan ngoãn, nhưng vẫn tai tr/ộm.
Giọng Trường trầm xuống: “Đào Quân, bé bệ/nh nặng lắm - trầm cảm nặng với liệt. ép nó nữa.”
Giọng chua ngoa: “Bệ/nh gì? Ăn sung mặc sướng, việc, có nhà mới đáng trầm cảm! Đẻ cái đồ vô dụng, lụng đầu mặt tối, giờ nằm liệt Nó có tư gì ốm đ/au! Chỉ tại nhàn rỗi sinh nông nổi!”
Bà Trường gi/ận dữ: “Bao Mẫn hầu hạ đáo. còn hài lòng? Đừng hành hạ bé nữa!”
Mẹ gằn “Tao sinh nó, nó đền đáp. nghĩa vụ!”
Bà Trường: “Bà nó trả bằng xươ/ng thịt sao?”
Mẹ đi/ên tiết: cái xươ/ng thịt cho cha đương mày nên gh/en tị à?”
Con Trường bực tức chồng bỏ về.
Đêm tiếng vang suốt đêm. ta vẫn mong nấu cháo.
Mơ đi!
6
Hôm sau, tỉnh táo lại.
Bình luận
Bình luận Facebook