Ta làm sao biết được là vì sao?

Hành động của M/ộ Dung Lãng đều trái thường, người ta vẫn nói lòng vua khó lường, giờ ta mới thấm thía.

Nhưng nhìn ánh mắt hắn đầy mong đợi cùng khích lệ, ta thử đáp rằng: «Chẳng lẽ ngài cho rằng ta có đôi mắt sáng long lanh, dung nhan mặn mà?»

Nói xong câu ấy, ta cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Vân Thư cùng Thu Vũ còn đứng bên cạnh, bọn họ nào từng thấy ta tự khoe khoang trơ trẽn thế này bao giờ!

M/ộ Dung Lãng lại dường như chẳng thấy lời ta nói có gì không phải: «Quả thật như vậy. Nhưng trọng yếu hơn là một điểm khác, ta cho rằng nàng suy nghĩ thận trọng, sáng suốt minh mẫn, xứng đáng với chữ ấy.»

Ta không ngờ M/ộ Dung Lãng đ/á/nh giá ta cao đến thế, lúc này mới chợt kinh ngạc.

Thuở thiếu thời ta kiêu ngạo ngông cuồ/ng, từ khi vào Thượng thư phòng, lại được thầy quý mến, hết mực thiên vị, nên tự cho mình tài hoa hơn đời, làm nhiều bài luận thơ phú không biết trời cao đất dày, nào ngờ lại lừa được mọi người, được cái tên gọi đùa là tài nữ đệ nhất Biện Kinh, lại cùng Vĩnh Ninh được xưng là Nhị Kiều Biện Kinh.

Nhưng từ sau khi di nương qu/a đ/ời, ta chợt tỉnh ngộ, thân là một thứ nữ nhỏ bé, danh tiếng tài hoa ấy ngược lại rất có thể hại ta.

Dù đích mẫu bề ngoài đối đãi như xưa, ta vẫn thu liễm tâm tính, không bao giờ công bố tác phẩm nữa.

Ta chủ động đoạn tuyệt liên lạc với Vĩnh Ninh công chúa cùng những quý nhân quen biết ở Thượng thư phòng, an phận thủ thường ở Lăng Dương Bá phủ, làm một thiếu nữ khuê các đúng mực.

Vì thế, nhiều người bảo Nhạc nhị cô nương đã cạn tài, tài nữ đệ nhất sớm nên đổi chủ.

Mãi đến yến tiệc cung đình lần này, thái hậu bảo ta lâm thiếp, không tiện từ chối, ta đành thi thố tài năng thực sự, mọi người xôn xao.

Nhưng cái tính tình ôn hòa kín đáo, không tranh không giành của ta hiện giờ, vẫn khiến họ vô cùng thất vọng.

Thế mà trong miệng M/ộ Dung Lãng, đây lại là «suy nghĩ thận trọng, sáng suốt minh mẫn», là phẩm chất hiếm có.

Dù lòng ta vốn tĩnh lặng như mặt nước, cũng cảm thấy mặt nước yên bình ấy vì một câu nói của hắn, tựa gió thoảng qua, gợn lên những gợn sóng nhỏ.

Tiếp đó, M/ộ Dung Lãng thong thả trò chuyện với ta về học thuyết Hoàng Lão. Ngày trước ở Thượng thư phòng, ta đặc biệt tôn sùng «vô vi nhi trị» của Hoàng Lão, M/ộ Dung Lãng lại thích Pháp gia của Hàn Phi Tử hơn.

Hắn bàn về những điều mắt thấy khi nam hạ, nói vì thương dân tình, hắn chủ động giúp bác nông dân cày ruộng. Người ta nhìn cánh tay g/ầy guộc của hắn, chỉ cười, nói mấy câu phương ngôn Ngô địa mà hắn nghe không hiểu.

«Ý là gì?» M/ộ Dung Lãng hỏi quan lại Ngô địa đi theo.

«Công tử, việc đồng áng là của dân cày cỏ.» Có lẽ sợ hắn trách tội, quan lại không dám nói dối, nhưng cũng chẳng dám nói thật, đành nói m/ập mờ: «Trời nắng nóng thế này, ngài sợ làm không nổi.»

«Sao lại không làm được?» Hắn không phục, cởi áo ngoài xuống ruộng. Kết quả phát hiện, nắng chiều cũng gay gắt thế, cái cuốc dùng để xới đất cầm lên đã thấy đ/au tay, chưa vung được mấy nhát, M/ộ Dung Lãng đã thấy lòng bàn tay nhức nhối.

Một lát sau, mồ hôi trán sau lưng chảy không ngừng, quan lại Ngô địa thấy thế, vội sai người tới che lọng cho M/ộ Dung Lãng, lại quạt mát, còn đưa một chiếc khăn tay để lau mồ hôi.

M/ộ Dung Lãng bất giác nhìn người nông dân đang nói chuyện với hắn, kẻ ấy cởi trần đứng trên bờ ruộng, khuôn mặt đen nhẻm dưới nón lá vẫn mỉm cười, nhưng hắn lại không hiểu sao nhìn thấy chút châm chọc trong đó.

M/ộ Dung Lãng kể toàn chuyện mới lạ ta chưa từng nghe, ta nghe hứng thú, khi hắn dừng lại thở, ta đã nóng lòng hỏi: «Rồi sao? Ngài làm thế nào?»

«Đương nhiên là bảo bọn kia đừng đến quấy rầy.» M/ộ Dung Lãng hừ một tiếng, «Chính ta làm hai canh giờ, cày nốt phần đất còn lại của bác ấy.»

«Thánh thượng thật lợi hại!» Ta lập tức vỗ tay tán thưởng, rồi chọc ghẹo: «Dẫu trâu cày chuyên nghiệp nhất cũng chỉ đến thế chứ?»

«Phải đấy, nàng chẳng thấy bọn họ từ kinh ngạc chuyển sang kính phục đó sao!»

M/ộ Dung Lãng thuận miệng nói xong, chợt nhận ra không đúng, ta đã nhịn không được bật cười.

«Giỏi lắm, Nhạc Hàm Ngọc, ta đã là hoàng đế rồi, nàng còn dám trêu ta!»

Hắn nghiêng người tới gần, hai tay ôm quanh cổ ta, hơi thở ấm áp phả vào bên cổ, ngứa ngáy.

Lạ thật, dù ngày trước ở Thượng thư phòng ta cố ý gài bẫy trong lời nói, qu/an h/ệ hai ta cũng chẳng thân mật như vậy. Vậy mà giờ gặp lại, lại thân mật tự nhiên đến thế.

Đùa giỡn một lúc, M/ộ Dung Lãng không có hành động gì khác.

«Đêm qua nàng hẳn mệt lắm.» Hắn nói, «Hôm nay chúng ta tùy tiện trò chuyện, ta không quấy rầy nàng.»

Ta không ngờ M/ộ Dung Lãng ân cần đến thế, bèn cùng hắn bàn luận chuyện nhàn đàm gần đây ở kinh thành.

Tưởng toàn chuyện lạ M/ộ Dung Lãng chưa nghe, nào ngờ hắn bảo, có mấy ngự sử đại phu bất tài, ngày ngày viết tấu chương toàn chuyện thị phi phường chợ, mỗi lần phê duyệt thấy, hắn đều thấy vừa gi/ận vừa buồn cười. Nhưng không xem thì không xong, đành coi như giải buồn.

Không ngờ bậc đế vương còn có nỗi khổ ấy, ta mỉm cười, nghe hắn kể những chuyện nhàn đàm ta chưa biết.

Hậu quả của việc đàm đạo suốt đêm là, sáng hôm sau khi Hà nội thị gọi M/ộ Dung Lãng dậy thiết triều, ta cũng khoác áo đứng lên, nén ngáp.

Nhìn nhau, trên mặt cả hai đều hiện lên vẻ chán chường.

Nhưng ta còn phải vào chầu thái hậu, tự nhiên không thể sai giờ, trang điểm xong liền ngồi kiệu đến tẩm cung thái hậu.

Thái hậu sùng đạo, đã lâu không hỏi cung vụ, thấy ta chỉ dặn dò mấy câu đại loại hầu hạ hoàng đế chu đáo, lúc đi lại nói thích chữ ta, mong ta viết cho một bức.

Ý tứ trong lời, coi như công nhận ta làm Thục phi.

Ta yên tâm trở về cung, ngã lăn ra ngủ, lần này chỉ ngủ một canh giờ.

Tỉnh dậy nghe Vân Thư bẩm báo, Vĩnh Ninh công chúa gửi chút lễ mừng tới.

Danh sách chương

5 chương
05/06/2025 00:47
0
05/06/2025 00:47
0
25/07/2025 01:10
0
25/07/2025 01:06
0
25/07/2025 01:03
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu