Ban đầu họ nhảy quảng trường ở khu vực rộng bên ngoài, nhưng từ khi cửa hàng nhà tôi khai trương, họ đã đến đây 'canh me' mỗi ngày. Suốt hai tháng trời họ không nhảy nữa. Giờ được tái nghiệp, ai nấy đều hăng hái lạ thường.
Dì nhân viên mặt đen ban đầu tưởng hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, thấy họ ngoan ngoãn đi vòng quanh mà không m/ua gì rồi ra về. Họ nhảy bên ngoài cũng mặc kệ, làm ồn thì sẽ có người khác xử lý.
Đám người già nhảy đến tận gần 10 giờ tối, có ông lão cầm loa hét một câu trên lầu, họ mới miễn cưỡng tắt nhạc. Xong lại ngồi lê đôi mách đủ chuyện đến 10:59.
Dì mặt đen càng nhìn càng thấy bất ổn, nhưng khi nhận ra thì đã muộn. Đúng 11 giờ, lũ ông bà lập tức ùa vào cửa hàng như ong vỡ tổ, khiêng những thùng đầy ắp từ các ngóc ngách chồng chất trước quầy tính tiền.
Thấy dì nhân viên ch/ửi đổng, họ càng khoái chí: 'Sao nào? Bọn tao đâu có ảnh hưởng buôn b/án của cô! Ai đến trước được phục vụ trước!', 'Cô chỉ là nhân viên, tiền đâu phải của cô, b/án đắt rẻ gì mà hùng hục thế?'
Họ không hiểu khái niệm hoa hồng. Dì nhân viên biết giảng đạo lý cũng vô ích. Họ còn dọa: 'Cửa hàng nói không b/án rau qua đêm! Cô không tính tiền thì vứt đi, bọn tao sẽ tố cáo phung phí!', 'Thà b/án một giá cho bọn tao, chứ vứt thì đ/ốt tiền à?'
Dì đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Bò thăn 2-3 cân b/án 10 đồng. Trứng gà 30 quả năm đồng. Tôm hùm, hải sản, rau cải... không món nào thoát.
Mấy ngày sau, các dì nhân viên càng ra sức canh chừng. Nhưng cửa hàng rộng, họ chọn lúc đông khách giấu đồ vào xó xỉnh. Bị bắt quả tang thì bỏ giỏ đi ra, lát sau lại lén quay lại.
Đám già nhảy quảng trường không phí hoài, vừa nhún nhảy vừa dòm la liếm vào cửa hàng. Thấy ai đụng vào 'chiến lợi phẩm' của họ, lập tức xông vào m/ắng té t/át về chuyện 'kính lão đắc thọ', 'trật tự trước sau'.
Trò mèo vờn chuột này khiến nhân viên kiệt sức. Doanh thu cửa hàng èo uột vì mấy con sâu làm rầu nồi canh. Dân xung quanh kêu trời vì tiếng ồn, khách hàng muốn m/ua đồ giảm giá chỉ còn nước ngậm ngùi.
Nhiều người khiếu nại đến ban quản lý, ủy ban nhưng đều vô hiệu. Gọi cảnh sát, kiện tụng, ch/ửi bới... đám già vẫn hiên ngang như đỉnh Thái Sơn. Họ đã ngộ ra: chiêu 'già cả vòi vĩnh' luôn đắc dụng, chỉ trừ pháp luật ra thì không gì địch nổi.
Đồ họ cư/ớp được về ăn không hết, hỏng mốc cũng không chịu để người khác hưởng. Nhưng vứt thì tiếc, họ nghĩ ra kế mới: lập group b/án lại đồ giá 1 chiết với giá 9 chiết, kiểu 'chợ đồ cũ ông bà', định cạnh tranh luôn cửa hàng.
Chưa cần nhà tôi tức gi/ận, dân tình đã ném đ/á tơi bời: 'Thịt bò 190k còn khoe mới nguyên, đem về để tủ lạnh một đêm gọi gì là tươi?', 'Cải để qua tay mụ già đã hôi thối, ăn vào ngộ đ/ộc thì ai chịu?'
Bọn họ cãi lí: 'Không thích thì thôi! Đây là đồ second-hand, cần gì giấy phép kinh doanh?'
Cuối cùng, tôi và bố quyết định đổi cách b/án hàng: Cứ 30 phút giảm 1 chiết, nhân viên sẽ dán nhãn giá mới theo giờ. 7h dán 10%, 8h 30%... để tránh tình trạng tranh cư/ớp.
Bình luận
Bình luận Facebook