Dì không thèm đáp lại.
"Tôi cho nó mượn thôi."
"Tiền của tôi, tôi thích cho ai mượn thì cho."
"Mấy người nhìn xa trông rộng chút đi, nếu Thắng Lan thi đỗ đại học tốt ki/ếm được việc ngon, một năm lương hai ba chục triệu, thì mấy đồng đầu tư này tính là gì?"
"Nó có năng lực, chẳng phải giúp được cháu trai nhà mình hơn sao?"
11
Có lẽ bị câu nói này thuyết phục, cuối cùng bố mẹ cũng đồng ý.
Nhưng mẹ thì thầm với tôi: "Đừng tưởng dì thật lòng tốt với con, bà ấy sắp 40 rồi, không lập gia đình cũng chẳng có con cái."
"Giờ cho con mấy viên kẹo, là muốn sau này nhờ con nuôi dưỡng đấy."
"Mẹ với bố mới là người tần tảo nuôi con khôn lớn, trong lòng con phải rõ."
Trường chuyên thành phố khai giảng rất sớm.
Mẹ đưa tôi đến ký túc xá, dọn giường, sắp xếp quần áo ngăn nắp vào tủ.
Bà cùng tôi ăn cơm ở căng tin, gọi cho tôi suất sườn kho tộ tôi thích nhất.
Lúc chia tay, mẹ dúi vào tay nghìn đồng, vuốt tóc tôi đỏ mắt nói: "Mẹ biết con chịu thiệt thòi, nhưng bố mẹ cũng có nỗi khổ riêng."
"Ở trường phải học hành chăm chỉ, sau này nhất định phải thi đỗ đại học tốt, dì con cũng vất vả lắm mới xin cho con vào đây, đừng làm dì thất vọng."
"Nếu không đủ tiền sinh hoạt, gọi điện cho mẹ."
Con người thật phức tạp.
Mẹ không yêu thương tôi nhiều, nhưng lại sợ trái tim tôi nghiêng về phía dì.
Bà cũng biết dì đang giúp tôi, nên lại động viên tôi phấn đấu.
Suốt thời gian đó, họ hàng ở quê không biết buông lời đàm tiếu bao nhiêu lần.
"Cố Vân muốn giúp anh trai, cũng nên đầu tư cho Thắng Kiệt chứ."
"Thắng Lan học lực thế kia, trường huyện còn không đỗ, nỡ nào tốn tiền đưa vào trường chuyên thành phố, không hiểu Cố Vân nghĩ gì trong đầu."
"Hồi xưa bản thân bà ta thi đỗ trường chuyên, mẹ với anh trai không cho đi, cuối cùng phải học trường huyện, trong lòng uất ức nên cố tình đưa Thắng Lan vào đây thôi."
"Chỉ tiếc trình độ Thắng Lan thế kia, mấy chục triệu của bà ta chắc thành sông thành biển mất."
...
Ba năm đó là quãng thời gian học tập đ/au khổ nhất đời tôi.
Khi nhập học, những học sinh khác đã học trước chương trình lớp 10 suốt hè.
Còn tôi trắng tinh như tờ giấy.
Thi đầu vào tôi đứng bét lớp.
Bị giáo viên chủ nhiệm kéo lên văn phòng m/ắng: "Cô không quan tâm em vào đây bằng đường nào, nhưng đã ở lớp tôi thì phải học nghiêm túc, không được kéo thành tích lớp xuống."
Con đường học hành, vốn chẳng phải cứ gieo là gặt.
Đôi khi dốc toàn lực, vẫn thua xa người có năng khiếu lật sơ quyển sách.
Tôi như con ếch ngồi đáy giếng.
Trước kia loanh quanh trường huyện nhỏ, tưởng mình là con ếch kêu to nhất.
Giờ ra sông lớn, mới biết bao nhiêu ếch tài giỏi hơn mình.
Đúng như mẹ dự đoán, tôi từ đầu gà hóa đuôi phượng.
Mẹ bảo: "Thấy chưa, lo lắng của mẹ trước giờ là có cơ sở, trường chuyên không hợp với con đâu."
Dì nói: "Đừng so với người giỏi nhất, hãy so với chính mình. Hôm nay con tiến bộ hơn hôm qua, hôm nay con vẫn đang cố gắng, thế là đủ."
"Nước chảy đ/á mòn, đâu phải chuyện một sớm một chiều."
Mẹ luôn hỏi tôi tiền dì cho có đủ xài không, có cần thêm tiền sinh hoạt không.
Dì chẳng bao giờ hỏi, bà đưa tôi thẻ và mật khẩu, mùng 1 hàng tháng đều đặn chuyển tiền, không trễ ngày nào.
Tôi học như đi/ên, ngày đêm không nghỉ.
Tôi mặc kệ ánh mắt kh/inh thường của giáo viên, thái độ lạnh nhạt của bạn bè.
Tôi liều mình đi hỏi bài những chỗ không hiểu, mỗi lần đều đào sâu đến tận cùng cho thông suốt.
Ban đầu, có lẽ họ đều chán gh/ét tôi.
Nhưng sau thấy tôi kiên trì, khi lớp phó toán Trương Lệ vắng mặt, Lý Trình - top 3 khóa cao lạnh lùng vẫy tay: "Lại đây, tớ dạy cho!"
12
Giải xong bài, cậu ta nói: "Sau này đừng làm phiền Trương Lệ nữa, bài tập cô ấy còn không xong."
"Có gì không hiểu cứ tìm tớ!"
Ồ, hình như tôi vừa phát hiện bí mật gì to tướng.
Suốt ba năm cấp ba tôi ở nội trú, cuối tuần cũng trong ký túc.
Lúc đó bác quản lý không đốc thúc tắt đèn.
Có hôm Tết Dương lịch, cả dãy ký túc như chỉ còn mình tôi.
Làm đề đến 2h sáng xong, cảm nhận cơn lạnh thấu xươ/ng.
Ra ban công, hóa đã có tuyết rơi.
Tôi uống cạn ly nước nóng giữa những bông tuyết trắng xóa, rồi chui vào chăn ngủ vùi.
Ngày mai thức dậy, lại là ngày mới.
Ngày mai thức dậy, vẫn sẽ tiếp tục cố gắng.
Chỉ khi trường đóng cửa ký túc hè đông, tôi mới về nhà.
Cố Thắng Kiệt ngày càng lớn, không gian cần càng nhiều.
Phòng tôi chất đầy đồ linh tinh, bàn học và giường ngủ chất đầy sữa bỉm cho nó.
Nó biết bò, mẹ hụt hẫng "Bảo Bảo" đuổi theo đút cháo.
Bố nựng nó trên tay, dùng râu cù vào má khiến nó cười khanh khách.
Cảnh tượng đầm ấm ấy chói chang đến nhức mắt.
Phần lớn thời gian tôi ở lì trong phòng.
Hôm đó Thắng Kiệt tự bò ra cửa, ngã mông đất khóc thét.
Mẹ vứt đồ chạy ào tới, thấy nó nằm cạnh chân tôi, nhíu mày trách: "Nó còn nhỏ dại gì, sao con đ/á nó?"
Những lúc thế này quá nhiều.
Trong lòng bà đã có sẵn đáp án, tôi giải thích cũng vô ích.
Tôi lạnh lùng: "Bảo nó tránh xa tôi ra, đừng ảnh hưởng việc học của tôi."
Ba năm ấy, tôi hứng chịu bao lời đàm tiếu của họ hàng.
Cũng chứng kiến bố mẹ bàn m/ua nhà ở thành phố.
"Huyện không có trường mẫu giáo, tiểu học tốt, giáo dục cho Thắng Kiệt phải chú trọng, để cháu thắng từ vạch xuất phát."
"Giá nhà sau này còn tăng, phải m/ua sớm đi."
Hai người không nổi một vạn phí hồ sơ, lại b/án nhà huyện năm mươi vạn, gom đủ trăm triệu v/ay m/ua căn nhà khu giáo dục thành phố, đứng tên Cố Thắng Kiệt.
Bình luận
Bình luận Facebook