Sau đó, họ còn muốn cư/ớp mảnh đất này, may nhờ cán bộ thương cảnh hai mẹ con nên đã chuyển quyền sử dụng sang tên Thằng Ngốc, không để bọn họ chiếm đoạt. Lần này họ đến chắc là thấy nhà chúng tôi có tiền xây nhà mới, lại muốn gây chuyện. Giờ là xã hội pháp trị, khác xưa rồi, hơn nữa Thằng Ngốc cũng không còn là đứa trẻ ngày nào dễ bị b/ắt n/ạt, tôi cũng chẳng sợ.
"Mẹ, mẹ có tin nhân quả báo ứng không?"
"Sao lại không tin."
Tôi thấy h/ận ý trào dâng trong đôi mắt khô héo ấy, vượt qua dòng sông thời gian, trải thành nỗi chế nhạo mênh mông.
14
"Thằng cả sinh hai con trai, đứa lớn đ/á/nh bạc online thua bảy tám chục triệu vừa mới trả xong, nghe đâu lại đ/á/nh nữa, n/ợ hơn trăm triệu. Đứa nhỏ học nghề ra đ/á/nh nhau, bị tù năm năm, giờ vẫn chưa ra. Thằng ba cũng chẳng khá hơn. Con gái lớn bị bao nuôi chuyện đồn khắp nơi. Con trai út đi chơi gái mắc bệ/nh da liễu, giờ không dám ra khỏi nhà, ở nhà ăn bám bố mẹ."
Tôi nghe mà thỏa lòng, đời này có những công lý do trời định, chỉ trời mới ban được. Tiếc là kẻ á/c đã nhận báo, còn nạn nhân thì sao? Ai bù đắp cho họ?
Nhưng nhìn biểu cảm của Dư Tú và Thằng Ngốc, tôi cảm giác hai người còn giấu chuyện gì đó, ánh mắt lảng tránh. Đặc biệt Dư Tú, nhiều lần định nói nhưng lại thôi.
...
Người ta bảo no ấm sinh d/ục v/ọng, giờ cuộc sống ổn định, để dành được hơn hai chục triệu, tôi lại nghiêm túc nghĩ đến chuyện có con. Nhất là nghe tin Hà Tứ An vợ mới đã có th/ai, tuần này đi khám. Tôi sốt ruột lắm, nếu họ có con mà mình vẫn chưa có thì chẳng phải chứng minh mình vô sinh sao?
Thằng Ngốc và Dư Tú đối xử tốt với tôi, nếu nó có vấn đề thì thôi. Nhưng đã nửa năm rồi, nó không chịu thử. Nó thích ôm ấp tôi, cơ thể cũng có phản ứng đàn ông bình thường, nhưng không hiểu sao cứ nhịn chứ không "vào bài". Tôi trêu ghẹo mạnh hơn, nó chạy ra sân chơi với con bò.
"Đồ ngốc! Em không tin anh không hiểu gì, nói thật đi, anh không thích em à?"
Nghe bên phòng Dư Tú đã ngủ, tôi dồn Thằng Ngốc vào góc giường, không cho chạy.
"Không, anh thích Tiểu Ninh nhất, ngoài em ra không thích ai."
"Em không tin, vậy sao anh không... anh hiểu em nói gì mà." Vừa nói tôi vừa chạm vào chỗ nh.ạy cả.m, hướng dẫn nó khám phá. Không cho nó hiểu nhầm, cũng không cho chạy trốn.
Ai ngờ ép quá khiến Thằng Ngốc đỏ mắt, dưới ánh đèn vàng ấm, mắt nó long lanh nước, nhìn tôi vừa tủi thân vừa xót xa khó hiểu. Tôi tưởng nó không muốn, đang làm nũng. Lòng mềm lại, định nói thôi thì...
Thằng Ngốc ôm ch/ặt tôi, nghẹn ngào: "Không muốn thấy Tiểu Ninh khóc, không muốn em đ/au, không muốn em chảy m/áu."
"???" Tôi ngơ ngác, không hiểu. Hỏi mãi nó chỉ lắc đầu im lặng. Dỗ dành một hồi, tôi nghi ngờ hỏi: "Sao em lại đ/au khóc chảy m/áu? Anh nghe ai nói gì à? Hay... anh thấy gì rồi?" Mấy câu này không tự nhiên mà có.
Nhưng Thằng Ngốc đúng là ngốc, dụi đầu vào ng/ực tôi mãi mới nói được "Mẹ, Hữu Hà".
15
Hữu Hà cũng là quả phụ già, sống cạnh rừng trúc. Dư Tú có con trai ngốc, còn Hữu Hà trước có con gái nhưng bị bệ/nh ch*t. Tôi định hôm sau hỏi Dư Tú, ai ngờ sáng sớm đang phơi chăn trên sân thượng thì hai người đàn ông kia lại đến.
Bình luận
Bình luận Facebook