Ba tháng sau, con trai đột nhiên tìm tôi. Nó bảo lão Trương nhập viện. "Mẹ ơi, ba cứ rên rỉ gọi tên mẹ mỗi khi đ/au, mẹ qua thăm ông ấy đi, dù sao cũng từng là vợ chồng." Tôi vốn không muốn đi, nhưng Nguyệt Lan lại nói lão Triệu cũng đang nằm viện. "Đi thôi nào, coi cho vui." Tôi và Nguyệt Lan cùng đến bệ/nh viện, cô ấy lên tầng hai khoa bỏng, còn tôi đến khoa xươ/ng. Lão Trương trông thật tệ, g/ãy xươ/ng chi chít, mắt đỏ hoe khi thấy tôi. "Ôi, sao mà ra nông nỗi này?" "Tại bà Chu ấy, suốt ngày cãi nhau với ba. Hôm đó ba bực quá, ngã cầu thang luôn." "Cãi nhau chuyện gì?" Tôi tò mò, "Chẳng phải đã được cưới về như ý rồi sao?" Con dâu mặt biến sắc, im lặng. "Mỹ Tuyết..." Lão Trương giơ tay r/un r/ẩy, "Anh đ/au quá, xươ/ng cốt nhức nhối suốt, muốn ăn bánh bao thịt bò em làm..." Tôi né tránh bàn tay nhăn nheo của hắn. "Này lão Trương." Tôi đứng dậy cúi xuống, "Gần đây tôi đọc mấy tiểu thuyết của giới trẻ, có cụm từ hay ho lắm - 'Truy thê hỏa táng trường'. Ông cẩn thận kẻo tự đẩy mình vào lò th/iêu đấy."
10
Ra khỏi phòng bệ/nh, định gọi Nguyệt Lan thì phát hiện để quên điện thoại. Quay lại nghe lỏm được cuộc cãi vã: "Hồi trẻ chê tao, giờ thành ông lão nhếch nhác rồi lại đòi! Cả nhà các người đối xử với tao thế này à?" "Dì Chu ơi, nhà ba tôi đã chuyển tên trước khi hai người cưới, sao thêm tên dì được?" Hóa ra họ lừa lão Trương chuyển nhượng nhà từ trước. "Thế ông ấy còn gì? Lương hưu cũng đổ hết vào cháu, đến cái áo mới cũng không m/ua nổi cho tôi!" "Còn nguyên con người đây ạ." Con dâu nói như đinh đóng cột, "Bà day dứt bao năm chẳng phải vì ông ấy sao? Giờ đã thành vợ chồng, sống cho tốt đi." "Ông ấy hứa sẽ thêm tên tôi vào sổ đỏ! Các người lừa tình!" "Dì ơi, ba tôi nói dối như cuội, hồi trẻ dì chẳng biết sao?" Con trai cười nhạt, "Già cả rồi mà ngây thơ thế. Vợ chồng rồi, đừng làm trò cười cho thiên hạ." Đang nghe thì Nguyệt Lan xuất hiện. "Lão Triệu sao rồi?" Tôi hỏi. "Ôi trời ạ." Cô lắc đầu, "Không có người hầu, tự nấu ăn mà ch/áy cả bếp." Cô chép miệng, "Nửa mặt ch/áy sém, nhìn mà phát ớn."
11
Từ viện về, tôi và Nguyệt Lan tiếp tục sống thảnh thơi. Về sau mới biết, lão Trương để ly hôn tôi đã công chứng chuyển nhà cho con. Cưới Chu Tiểu Khả xong lại giao nốt thẻ lương hưu. "Yêu đi/ên cuồ/ng thật." Nguyệt Lan bảo. "Không, hắn cố tình đấy." Tôi lắc đầu, "Lão già chỉ muốn có người hầu không công, tiền thì dành hết cho con cháu." "Chu Tiểu Khả cũng đáng thương." Tôi thở dài. Con trai thuê bảo mẫu, con dâu rảnh lại hay sang chỗ tôi tán gẫu. Cô kể lể đủ chuyện: "Ban đầu đồng ý cho bà ta lấy ba cũng nghĩ bà ấy từng là y tá, chăm sóc ông già đỡ cực. Ai ngờ đòi nhà đất, may mà chúng tôi đề phòng từ trước." "Giờ thì suốt ngày chê ông già hôi hám. Cãi nhau om sòm, ông ấy tức quá lại nhập viện lần nữa." Cô nhấm nháp hạt dưa, thở dài: "Vào viện gặp y tá cũ vạch mặt tiểu tam, ông già x/ấu hổ đòi về. Ở nhà cứ gào khóc ầm ĩ." Xem giờ xong, cô đứng dậy: "Bảo mẫu nghỉ, em phải đón cháu đây. Tuần sau nói chuyện tiếp mẹ nhé." Tôi cười: "Tháng sau tôi đi vắng, đừng sang nhé." "Đi đâu ạ?" "Cùng dì Nguyệt Lan du thuyền Nam Cực." "Mẹ ơi." Cô cười gượng, "Thi thoảng con thật gh/en tị với cuộc sống của mẹ."
Một tuần sau, chúng tôi lên thuyền. "Du thuyền Nam Cực đúng là khác biệt." Nguyệt Lan mắt lấp lánh ngắm nhìn xung quanh, "Có chim cánh c/ụt không nhỉ?" Tôi cười: "Không chỉ chim, còn có tuyết trắng và vầng trăng nữa." Cô nắm tay tôi: "Nguyệt Lan - Mỹ Tuyết, hay mình lập nhóm đi? Tên nghe hay gh/ê!" Đúng vậy, Nguyệt Lan và Mỹ Tuyết. Những ngày tháng tươi đẹp vẫn còn dài trước mắt. (Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook