Thậm chí ấy còn m/ua băng vệ sinh là do giáo viên nhờ mang giúp. nào cũng thẳng thắn, cảm thấy hổ vụng về.
Sau này, bà ngoại đ/ời, chỉ còn lại tôi. Cậu muốn thu lại nhà.
Tôi bị buộc rời khỏi tổ ấm với bà, mất liên lạc với tục đi học, xin vụ trong một nhà chỗ ở.
Sau khi dành dụm đủ tiền, thi đại chức. Tốt nghiệp xong tình cờ ứng tuyển lễ tân ở ty của Quy.
Gặp lại anh, được đề thư ký. dạy án, đàm thương trường. thấy thú vị.
Thời thanh xuân, từng rung trước Nhưng ấy quá bế tắc, chẳng dám mơ tưởng viển vông.
Đến khi thư ký anh, tình yêu sự nảy nở.
Địa vị xã hội và cảnh chênh lệch, nhưng được ở bên là niềm hạnh phúc.
Sóng ập khi hiện u/ng t/hư Không đủ tiền mổ, nhà trọ chờ ch*t.
Thẩm Qui dùng hợp đồng hôn nhân c/ứu tôi. Hai năm chung sống, chạy đi chạy lại giữa viện và nhà.
Năm thứ ba, tình ổn định. bù một đám cưới lộng lẫy.
Tưởng hạnh phúc đến, nhưng số trớ trêu, tình đột ngột chuyển biến x/ấu. rơi vào hôn mê.
Ký ức ngàn mũi kim đổ ào vào tâm x/é từng thớ th/ần ki/nh.
Tôi úp vào vai nức nở: 'Xin lỗi... Sao thể quên chứ?'
Làm sao lại quên mất người quan đời em?
'Không nhớ là đủ rồi.' Giọng ấm áp nắng xua tan u ám.
Tôi thiếp đi trong lòng Cảm nhận thứ gì mát lạnh đặt lên mí mắt.
Định với gỡ ra thì nghe dịu 'Ngủ đi, chườm lạnh đỡ sưng.'
Anh nắm giọng an ủi đưa vào giấc ngủ sâu.
09
Tôi tỉnh dậy xế chiều.
Mở mắt thấy Quy ngồi bên giường, một sách, kia đan với tôi. mát thổi tung mái tóc anh.
Tôi thấm thía hạnh phúc đang nằm trong mình.
'Thẩm Quy.' gọi khẽ.
Anh đặt sách xuống xoa đầu tôi: 'Tỉnh rồi đ/au không?'
Tôi đầu. chợt nhớ bà ngoại.
Không biết cha là mẹ mất khi sinh tôi. Cả đời bà côi cút nuôi lớn. Nhưng khi bất lực nhất, bà cũng ra đi.
Hôm sau, dẫn Quy bà.
Đặt bó cúc trắng trước m/ộ, thì thầm: ơi, cháu bà rồi.'
'Cháu vẫn nghe lời bà dặn, tự sóc bản thân, đối khó khăn.'
Một thoảng qua vòng bà ôm lấy tôi. Bên tai văng vẳng lời bà năm xưa:
'A nay tự lo mình, tìm con đường hạnh phúc riêng con.'
Bà ơi, bà hoa thì xuân về. Giờ cháu xuân bạn, cô đơn nữa.
Bà ơi, cháu Quy rồi.
Cầu mong làn xuân này thổi biển hoa bỉ ngạn, chúng ta mãi là đình.
Nắng chiều vàng ruộm.
Hai bàn đan bước nhà.
'Tối nay muốn gì? nấu cho.' lắc tôi.
'Anh nấu Món nào cũng tệ.'
Thói quen trêu chọc của bật cười: sáng nay xin nghỉ, đành nấu thôi.'
'Thà mì gói còn giả vờ thở dài.
Thấy bộ buồn phá lên cười: 'Lần trước cũng vậy mà!'
Anh ngượng ngùng cười lớn. Đối với 'lần trước' hôm qua. Nhưng với là cả hai năm dài đẵng.
Nhưng nay sau, chúng nhiều 'lần trước', 'lần sau'.
Hoa rộ, tình yêu vĩnh cửu.
Trên đường đời, còn vàn thử thách.
Nhưng tin chắc, ngày mai đẹp.
Chúng ta đều tìm thấy bến hạnh phúc.
(Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook