Nếu kinh tế buộc ch/ặt, để đuổi yêu đích thực.
Khâu chẳng gì chẳng qua trong hình bạch nguyệt quang nên màng ai khác.
Tôi khóc nức nở, con trai bị đ/á/nh thức bèn bước xuống cầu thang: mới chưa đầy sáu sáng, ào gì thế?"
Tôi sắng kể chuyện Thẩm Lâm, vọng an ủi. trai bảo: chuyện con cho bố."
Tôi đờ người.
"Mẹ qua mai mối, cảm. Thẩm mới là sâu đậm. Mẹ khao khát một thành đạt thuở thanh Bố đủ mọi thứ, thiếu cảm."
Tôi há hốc mồm, mũi nhễ trông thật thảm hại: "Ý con là Thẩm cảm, còn thì không?"
"Hồi chẳng nhờ mai mới quen sao? Mẹ vội lấy chồng, bị ép cưới vợ, miễn cưỡng thôi."
Con trai phân tỉ mỉ, đôi nghiêm túc hệt trẻ.
Nó rất ngưỡng m/ộ bố.
Bố nho nhã tuấn tú, sự nghiệp thành công, đường trước đều hầu cận.
Thiên hạ kính nể nó là con trai Trần.
Nên nó thích nói "bố là..." chứ nhắc "mẹ là...".
Dù tận nuôi nấng nó thuở lọt lòng.
Lồng đ/au như d/ao c/ắt.
Con trai vẫn say sưa phân tích.
Nó cho rằng hưởng giàu mấy năm nhờ Trần, nên biết nhường bước.
Hình như cần cho đủ tiền, thức lui.
"Dù tim thuộc về mẹ, giữ khư vị trí làm gì? Mẹ 50 rồi, thà lấy tiền rời cho thoải mái, vui vẻ, đôi bên lợi..."
Tôi nổi leo lầu.
Ngồi trong tối om, lặng thinh.
Tự hỏi nhân tần tảo này, thúc thảm hại thế.
Dù khi chưa nhiều cảm.
Nhưng năm qua, hết vun vén hậu phương, xem là thân nhất đời.
Thứ cảm pha yêu thương, thân, bạn, bình dị mà bền lâu, nào bằng nồng ch/áy?
Tôi thao thức cả đêm.
Sau khi nói chuyện thắn, đón tiểu song sắt về biệt thự.
Đó là một phụ nữ tầm thường.
Suốt lao động trong tù, dưỡng da, tuổi da dẻ nhăn nheo.
So những nhân từng lao Trần, nhan sắc kém xa.
Nhưng lùng những đẹp kia, cưới phụ nữ này.
Có lẽ, chính là yêu?
Gặp tôi, Thẩm ngượng ngùng: "Chị An."
Tôi gật làm khó ta.
Bất kỳ vợ cả nào hiểu: mới là thủ phạm, thứ ba là chiếc hộp.
Ai chiếc hộp ấy, miễn cửa.
Nên quan tâm thái Trần.
Giờ đây, đưa Thẩm về nhà.
5
Đứng khách trần cao lộng lẫy, gắng giữ thái đài các, quay giúp việc: "Cô Chu, pha trà đi."
Phòng khách hầu xúm đèn chùm lánh.
Bối cảnh trọng.
Cuộc nhân nát.
Bầu khí căng thẳng.
Cô Chu mang trà tới.
Tách cổ men hoa lam, trà xanh nghi ngút.
Thẩm nhìn đầy cầu c/ứu.
Ông nắm ta, dịu dàng: "Uống đi."
Thái bảo quá rõ ràng.
Tim thắt lại, suýt nữa giữ bình tĩnh.
Chỉ là buổi gặp qua loa, ai ngờ Thẩm đột nhiên quỵch xuống sàn gỗ, giọng nỉ "Chị An, làm lớn, em làm nhỏ, hòa không?"
Tôi choáng váng trước màn này.
Thẩm đứng phắt dậy, nắm Trần, ngẩng cao cổ: yêu Trần, em ở bên anh ấy."
Vẻ dũng cảm cứng lời kể về yêu bị bắt quả tang, Thẩm phản kháng liệt.
Khâu nhìn Thẩm bằng ánh long lanh.
Ông kéo ta lưng, giọng khàn đặc: "Lâm Lâm, xưa anh bảo em, để em luôn đứng lượt anh rồi."
Cảnh tượng như đôi uyên ương trải sóng gió, đối mặt x/ấu mà bày tỏ nỗi lòng, thật cảm động xiết bao.
- Nếu là x/ấu đó.
Tôi nổi nuốt trong rồi bỏ lên lầu.
Khâu sắp cho Thẩm ở khách nhất.
Tôi ngồi trong vườn hoa yêu thích, nghe tiếng giúp việc hối hả, sắp đồ đạc.
Mấy sau, tự Thẩm tham quan biệt thự, ta cách từng món đồ.
Hai ngồi sát trên sofa trước.
Khâu tặng ta điện mới, kiên nhẫn hướng sử dụng.
Thẩm một lúc liền điện xuống đất: học nữa!"
Khâu gi/ận, bảo hầu mang điện "20 năm phát triển, học ngay phải. Từ rồi quen."
Thẩm nát năm chiếc điện mới học.
Tôi lặng quan sát ta tấm kính.
Lần gặp mặt, Thẩm ngờ xuống mọi hoang mang.
Có thấy cách hành xử ta cực đoan.
Lúc sửng chưa kịp phản ứng, ta vội đứng lên tuyên yêu Trần.
Đủ thấy tính vội.
Giờ chứng kiến cảnh học điện thoại, càng khẳng định đây là ổn cảm xúc, phản khó lường.
Ấy vậy mà cưng chiều hết mực.
Nghe tiếng cười đùa Thẩm Lâm, dậy sóng ngầm trở nên phẳng lặng.
Bình luận
Bình luận Facebook