Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Khi Chu Liễm cầu hôn, tôi đã từ chối anh ấy.
"Em biết anh yêu em, nhưng đây là một ván cờ ch*t."
Hãy tha thứ cho những lần em liều mình thử thách trước đây.
Em yêu anh, nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng anh.
Em không thể biết được Chu Liễm yêu em đơn thuần, hay chỉ vì cần theo kịch bản.
Khi kịch bản thay đổi, hoặc khi anh cũng thức tỉnh,
liệu anh còn yêu không?
Đó là một câu hỏi xa vời.
Nhưng có lẽ từ khi đứng sau cánh cửa văn phòng Chủ tịch HĐQT đó, em đã nhìn thấy rất xa rồi.
"Lê Lê, em còn nhớ sau bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi, em đã làm gì với anh không?"
"Gì cơ?"
Tôi hoàn toàn không có ấn tượng.
"Em dẫn anh xuống tầng hầm, rồi hôn anh.
Trước đó, em luôn là cô gái ngoan ngoãn, tuân thủ mọi quy tắc. Ánh mắt em luôn hướng về Giang Tấn, nhưng chưa bao giờ vượt qua ranh giới.
Nhưng đôi lúc, em lại có chút kỳ lạ. Em từng trốn một tiết thể dục, ngồi co một chân lên ghế khi ăn. Thỉnh thoảng, lại nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh mắt em rất ch/áy bỏng.
Nhưng phần lớn thời gian, em như bị trói buộc.
Anh khao khát ánh mắt ấy, nhưng cơ hội lại quá ít ỏi.
Anh bối rối, đ/au khổ, nhưng không hiểu vì sao.
Cho đến năm em 18 tuổi, khi bữa tiệc kết thúc, mọi khách khứa đã về hết, chỉ còn lại anh.
Em mời anh tham quan tầng hầm của em, tắt đèn, thắp một ngọn nến thơm.
Em lại nhìn anh bằng ánh mắt ấy, rồi hôn anh.
Và anh thức tỉnh."
Nghe đến đây, tôi choáng váng.
"Anh cũng thức tỉnh?!! Năm 18 tuổi? Chỉ vì một nụ hôn?!"
Một nụ hôn chỉ chạm môi thôi ư?!
"Em biết không? Tất cả ngôn từ đều không đủ để diễn tả trái tim anh r/un r/ẩy lúc ấy."
Chu Liễm nhìn tôi.
Tôi chợt nhận ra:
Đây có lẽ là lời tỏ tình ngọt ngào nhất tôi từng nghe trong đời.
Người tôi tự ý thức lựa chọn, chỉ vì một nụ hôn đã thức tỉnh.
"Sau khi thức tỉnh, tất nhiên anh biết kết cục rồi. Nên anh quyết định: trong lễ đính hôn của em, anh sẽ cư/ớp em về. Đống HE* củ lìn ấy, anh muốn nó thành BE* thật đắng, dù anh phải trở nên tà/n nh/ẫn, dùng mọi th/ủ đo/ạn.
May mắn thay, em cũng thức tỉnh.
Đây có phải là tình yêu song phương không?"
**Ngoại truyện: Về tôi năm 18 tuổi**
Có lẽ mỗi khi nhìn thấy Chu Liễm, tôi lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Muốn ngắm anh, lại cảm thấy bị trói buộc.
Anh ấy kiêu hãnh và khó thuần phục như thế, còn tôi ngoan ngoãn thế này, sao lại dám nhìn anh bằng ánh mắt ấy?
Về sau tôi nghĩ, mình giống như bóng đèn sắp hỏng.
Gặp Chu Liễm, mới tiếp xúc tốt, cố gắng lấp lánh vài lần tính cách thật.
Về tầng hầm năm 18 tuổi.
Có lẽ hôm đó vận may tốt, tiếp xúc đặc biệt thuận lợi.
Tiễn khách về hết.
Tôi nhìn Chu Liễm, đột nhiên muốn mời anh tham quan "căn cứ bí mật".
Tôi tắt đèn tầng hầm, thắp một ngọn nến thơm.
Tôi chỉ từng thứ trong phòng, giới thiệu tỉ mỉ.
Quay lại, thấy Chu Liễm đang lặng lẽ nhìn tôi.
Thực ra anh ấy không nên tên "Liễm"**
Vì anh chẳng biết che giấu cảm xúc chút nào.
Nhưng hình như tôi cũng vậy.
Ánh mắt Chu Liễm rất nóng.
Ngọn lửa xanh phản chiếu trong đôi mắt anh.
Tôi thích không khí ẩn giấu này.
Yên tĩnh, nhưng ngọn lửa d/ục v/ọng đang âm ỉ.
Ngoài cửa sổ, một cơn gió hoang thổi qua.
Ngọn lửa trong mắt Chu Liễm rung nhẹ.
Như hàng mi anh khẽ chớp.
Tôi đột nhiên không kìm được nữa.
Nhón chân hôn lên.
Gió hoang thoảng qua, nến lung linh.
**(Hết)**
Chương 10
Chương 10
Chương 6
Chương 17
Chương 15
Chương 10
Chương 12
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook