“Bà ấy tuổi trung niên mất con, lại chứng kiến cảnh tượng thảm khương ấy, trong lòng chất chứa oán h/ận. Chừng nào nỗi uất ức chưa ng/uôi, bà ấy khó lòng đối đãi tử tế với ngươi. Nhưng việc bà vẫn ở lại đây chứng tỏ trong thâm tâm vẫn còn luyến tiếc.
“Ta nghe nói, bình thường ngươi ít về nhà lại ít trò chuyện cùng Tạ Thẩm. Có lẽ từ nay về sau, ngươi nên thường xuyên trở về thăm bà, ngồi cùng bà tâm sự, đối xử như con ruột thì tình cảnh sẽ khác đi?
“Vốn dĩ ngươi xuất phát từ thiện ý, đừng để uổng phí mới phải.”
Ta nói xong liền đưa mắt nhìn Chu Đình Yến.
Chu Đình Yến cầm kẹp lò nện liên hồi vào bếp lửa, mỗi nhát đ/ập dập một thanh củi, nhanh như chớp. Ta lo hắn dập tắt hết lửa thì cơm chẳng chín, định ngăn lại thì hắn đã cầm lấy d/ao chẻ củi múa loang loáng.
Ch*t thật, ta quên mất hắn vốn là sát thủ. Đâm xuyên bàn tay, chọc g/ãy chân người, đoạt mạng kẻ khác – có việc nào hắn không thành thạo? Nếu những lời xía vào chuyện người khác của ta khiến hắn nổi gi/ận…
Nhưng hắn chỉ chẻ xong khúc củi rồi đặt d/ao xuống.
“Tâm địa cô thật lương thiện.” Hắn nói.
Ánh lửa bập bùng trong lò nhuộm lên gương mặt hắn đường viền vàng, đôi môi vốn tái nhợt giờ ánh lên sắc hồng mềm mại. Vốn ta cùng hắn chẳng thân thiết, nhưng khoảnh khắc này, vì thoáng chút dịu dàng hiếm hoi của hắn mà lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ.
“Ừa ừa, cũng thường thôi.” Ta nuốt nước bọt che giấu bối rối, ra vẻ chín chắn: “Ta là di mẫu của ngươi, tự nhiên phải lo nghĩ cho ngươi nhiều hơn.”
“Hả?” Không ngờ Chu Đình Yến cong môi cười, “Hôm đó ta nói bừa đấy. Cô mới mười lăm, làm sao làm di mẫu ta được?”
Sợ hắn phủ nhận qu/an h/ệ, ta vội vàng tuyên bố: “Ít nhất phụ thân ngươi đã chính thức đến nhà ta cầu hôn, ta với lão gia suýt nữa đã...”
“Suỵt...” Chu Đình Yến ngắt lời.
“Sao vậy?”
Ánh mắt hắn trầm xuống: “Cô mới mười lăm, sau này còn phải xuất giá. Để người ngoài nghe được sẽ phiền phức. Hơn nữa, cô chẳng bảo Hồng Diệp cô là biểu muội của ta sao?”
Chuyện này... Ai bảo hắn lo chuyện xuất giá của ta?
Còn nữa: “Sao ngươi biết lời ta nói với Hồng Diệp?”
Chu Đình Yến nhún vai không đáp, giục ta dùng cơm tối. Hỏi mãi không ra, ta đoán là Hồng Diệp mách lại nên thôi.
Sau bữa tối, Chu Đình Yến rửa bát. Đêm khuya, Tạ Thẩm dỗ Nguyên Bảo ngủ, hắn đóng cửa phòng.
Trong phòng riêng, ta đếm năm mươi lăm đồng tiền cùng mười lượng bạc mới nhận. Hình như ta đã có bạn, có tương lai riêng. Có lẽ, ta nên tính kế mưu sinh.
6
Hôm sau tờ mờ sáng, ta đẩy xe đi chợ sớm b/án nốt rư/ợu nếp, thuận tiện dò xét khẩu vị người kinh thành. Vừa hé cửa đã thấy Chu Đình Yến mặc đơn y phục luyện công trong sân.
Ánh mai vàng cam xuyên qua tường viện, chia sân thành hai nửa sáng tối. Chu Đình Yến cầm đoản ki/ếm múa lượn trong vệt sáng. Mồ hôi thấm ướt vải mỏng, in rõ đường nét cơ bắp.
Ta đứng hình. Lùi vào thì kỳ cục, không lùi thì nam nữ hữu biệt. Đành mở toang cửa:
“Yến Ca, sớm quá vậy!”
Chu Đình Yến suýt ngã, vội thu ki/ếm khoác áo ngoài: “Yến Ca là xưng hô gì thế...”
“Ta là di mẫu, gọi thế cho thân. Hay ngươi có tiểu danh nào khác?” Ta ra vẻ trưởng bối, ánh mắt đạo mạo không liếc ngang.
Hắn thu ki/ếm, chăm chăm nhìn ta. Ta sởn gai ốc: “Nhìn gì thế?”
“Không có gì.” Hắn lau mồ hôi, hỏi: “Đi chợ sớm à? Cần ta đi cùng không?”
Lời mời bất ngờ. Có bạn cùng hành tuy tốt, nhưng danh tiếng “Yến Công Tử” kinh thiên động địa, hắn đi theo chẳng dọa ch*t người ta? Ta từ chối khéo: “Ngươi rảnh hiếm hoi, nên ở nhà cùng Tạ Thẩm.”
Hắn giúp ta xếp đồ lên xe, động tác thành thục như đã quen tay. Khi ta rời Binh Long Nhai, hắn vẫn ngồi trên tường vẫy tay.
Chợ sớm chính là bến Xươ/ng Cát Hà đông nghẹt người. Rư/ợu nếp thơm ngọt điểm hoa quế nhanh chóng b/án hết veo trước giờ Thìn.
Bình luận
Bình luận Facebook