“Ơ… tôi chỉ muốn xem qua một chút thôi, được không? Cứ để tôi tự nhiên, cậu có thể đi tắm trước đi.”
Lời vừa thốt ra, tôi chợt nhận thấy có gì đó không ổn.
“Không tắm cũng được!”
Nghe càng sai sai.
Giang Hoài Tự liếc nhìn tôi đầy hài hước.
“Cậu tự nhiên đi.”
Nói rồi, anh cầm quần áo bước vào phòng tắm.
Thật sự đi tắm luôn rồi!
Tôi hơi bối rối.
Nhất là khi lướt qua những bình luận đầy ám ý trên livestream.
Kệ đi!
Tìm thôi!
Mười phút sau, tôi đào cả ảnh tốt nghiệp tiểu học của Hoài Tự lên được, nhưng vẫn không thấy cuốn nhật ký đâu.
Đúng lúc này, một bình luận lướt qua:
[Thôi khỏi tìm đi, Hoài Tự giấu chìa khóa ở ngăn thứ 3 từ trái đếm sang thứ 4 sau giá sách, két sắt dưới gầm giường, mật mã là sinh nhật nữ chính cộng sinh nhật anh ấy, phải dùng cả chìa lẫn mật mã mới mở được.]
Tôi đơ người.
Trong này chứa nhật ký tình cảm hay bằng chứng phạm tội đây?
Khi mở được két sắt, tôi ch*t lặng.
Bảy cuốn sổ tay, từng trang chữ viết ngay ngắn.
Tôi lật giở từng trang.
[Tôi có cảm giác khác lạ với một cô gái.
Tôi đọc rất nhiều sách, và hiểu ra cảm giác này gọi là thích. Vì thích nên mỗi lần nghe ai đó nhắc tên cô ấy, tựa như có đóa hồng ném qua khung cửa mở rộng.
...
Nhưng cô ấy đã có người thích rồi.]
Bảy cuốn sổ chỉ kẹp hai tấm ảnh.
Một tấm là ảnh thẻ tôi dán trên bảng vàng hồi cấp 3, được chủ nhân cuốn sổ nhặt về, c/ắt tỉa cẩn thận.
Một tấm là ảnh chung của nhóm học bổng, tôi và Hoài Tự đứng hai đầu hàng.
Đây là tấm ảnh chung duy nhất của chúng tôi.
Nhưng sao lại...
Sao có người lại thích tôi thầm lặng suốt ngần ấy năm mà tôi không hề hay biết?
Giọt lệ rơi xuống làm ướt trang giấy.
Nửa ly rư/ợu uống vội ban nãy giờ mới ngấm, th/iêu đ/ốt từ tim lên n/ão.
Đốt trái tim thành tro nóng, nước mắt cũng sôi sùng sục.
Sau lưng vang lên giọng nói ngập ngừng.
“Kỳ Nguyện, em...”
Quay đầu.
Giang Hoài Tự mặc chiếc áo trắng đơn giản, tóc ẩm hơi nước, vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi hùng hổ đứng dậy, chới với đẩy anh vào tường, nắm cổ áo dằn từng tiếng:
“Sao lại mặc áo ra ngoài? Anh phòng ai đấy?!”
Ch*t ti/ệt!
Không phải câu này!
Đầu óc quay cuồ/ng, tôi gượng nhớ lại điều chính yếu.
“Đồ khốn, thích tôi sao không nói sớm?”
“Anh...”
Chưa kịp nói câu thứ hai, tôi đã chặn môi anh bằng nụ hôn.
Căn phòng dần nóng bỏng.
Tai vẳng tiếng thở dồn.
Khi chút tỉnh táo trở lại.
Tôi phát hiện mình đang ngồi đ/è lên ng/ười Hoài Tự, áo anh bị vén cao để lộ cơ bụng săn chắc.
Cảnh tượng trước mắt thật sự quá...
Đầu óc mụ mị không tìm được từ ngữ.
Chỉ thấy sốt ruột.
Cánh cửa vang lên tiếng gõ.
Giọng nói quen thuộc khiến cả hai gi/ật mình.
“Anh, mở cửa đi.”
Là Giang Đảo.
6
Tôi tỉnh rư/ợu ngay.
Sao Giang Đảo lại tới?
Không có tôi phá đám, đáng lẽ hắn phải nhậu tới sáng chứ?
Hoài Tự cũng nhận ra tình cảnh hiện tại.
Anh nuốt khan, đ/è tôi xuống chăn thì thầm:
“Trốn đi.”
Giọng khàn đặc đầy d/ục v/ọng.
Khiến người ta nóng bừng tai.
Tôi gật đầu, chui vào chăn, không dám thở.
Dù không nghĩ có gì x/ấu hổ.
Nhưng để Giang Đảo thấy cảnh này thì thật...
Giọng Hoài Tự vang lên bình thản:
“Có việc gì?”
“Không có gì, em vào lấy đồ.”
Im lặng.
Tôi nghe thấy tiếng tim mình đ/ập dồn hòa cùng nhịp Hoài Tự.
Ngọt ngào đến ngứa ngáy.
Giang Đảo mau cút đi được không...
Hắn không đi.
Lại cất giọng:
“Anh, anh có thể...”
“Không tiện.”
Hoài Tự c/ắt ngang.
“Ừ.”
Giang Đảo đáp, nhưng vẫn đứng đó.
Chưa vào thu, trán tôi đẫm mồ hôi, cựa quậy trong chăn.
Hơi nóng khiến đầu óc lại mơ hồ.
Hoài Tự đưa tay xoa đầu tôi, âu yếm an ủi.
Ngón tay mát lạnh lướt qua tóc, như lon Coca lạnh buốt giữa ngày hè.
Như bị mê hoặc, tôi vô thức áp mặt vào lòng bàn tay.
Hơi thở nóng hổi phả vào da thịt.
Hoài Tự đờ người.
Giang Đảo lại lên tiếng:
“Anh, em chỉ vào lấy đồ xong đi ngay, nhanh thôi, không được sao?”
Tôi bực bội vén chăn, định từ chối.
“Không...”
Hoài Tự nhanh tay bịt miệng tôi, ra hiệu im lặng.
Ánh mắt anh mê hoặc khiến tôi quên mất phản kháng.
Ngoan ngoãn rút vào chăn, giả vờ khóa miệng.
Hoài Tự khẽ mỉm cười.
Đứng dậy mở cửa, lạnh lùng:
“Em tìm gì?”
7
Tìm gì?
Giang Đảo tự hỏi.
Hắn không hiểu sao mình đứng đây.
Có lẽ vì mấy chén rư/ợu càng uống càng vô vị.
Lần đầu tiên từ nhỏ, hắn thấy rư/ợu và nhạc rock thật nhàm chán, nên vội vã rời đi.
Bình luận
Bình luận Facebook