Lá Thư Mùa Xuân

Chương 2

18/06/2025 15:42

Sau đó, tôi lần mò đến trang Weibo của cô ấy. Trang cá nhân của Đàm Vy có một bài đăng được ghim, là hình cô ấy ôm một bó hồng lớn, cười rạng rỡ đầy kiêu hãnh trước ống kính. Phần chú thích là bài thơ của Neruda: "Anh nói với em: Trên mảnh đất cằn cỗi này, em là đóa hồng cuối cùng." Bài thơ này, nhiều năm trước, khi tôi kiên trì theo đuổi Tần Húc, đã được viết trong bức thư tình mà anh ấy dùng để đáp lại lời tỏ tình của tôi. Giờ đây, anh lại dùng nó để tặng một cô gái khác.

3

Vì chuyện này, tôi không kìm lòng được, chạy đi chất vấn Tần Húc. Anh ấy nổi gi/ận đùng đùng: "Chu Thanh Tuế, em bị đi/ên à? Ai cho phép em xem tr/ộm điện thoại của anh, rồi còn lần mò Weibo của đồng nghiệp anh? Em có biết bài đăng đó của cô ấy không phải viết về anh không? Cô ấy và Lão Tiết mới là một đôi! Neruda mất mấy chục năm rồi, chẳng lẽ thơ của ông chỉ mình em được dùng?" Lão Tiết là sếp công ty của họ, cũng là bạn trai của Đàm Vy. Tôi đứng ch*t trân, mãi sau mới nghẹn ngào thốt lên: "Nhưng mà..." "Không có nhưng mà gì cả. Anh đã nói rồi, phải tôn trọng đời tư của anh, đừng xem tr/ộm điện thoại, em có nghe không?" Ánh mắt chán gh/ét của anh khiến mũi tôi cay x/é, nước mắt lăn dài: "Vậy anh muốn chia tay em à?" "Chu Thanh Tuế, đó là do em nói." Tần Húc lấy điện thoại, xóa luôn Wechat của tôi trước mặt tôi, "Có tự trọng thì đừng liên lạc nữa." Về nhà, tôi khóc rất lâu, nghĩ mình thật sai khi xem tr/ộm điện thoại anh, lại còn hiểu lầm anh vì một bài thơ. Đêm đó, tôi viết một tin nhắn dài xin lỗi anh: "Xin lỗi, em không nên xem điện thoại anh, không nên đa nghi hiểu lầm anh và người khác... Sau này sẽ không tái phạm nữa, xin anh đừng bỏ rơi em." Trước kia, Tần Húc rất thích những lá thư tình tôi viết, những tập thơ tôi chép tặng, anh cất giữ cẩn thận suốt bao năm. Nhưng giờ, anh lại nói với người phụ nữ khác rằng tôi thật phiền phức. Một cơn đ/au nhói x/é lòng ập đến, tay tôi run lẩy bẩy, suýt đ/á/nh rơi điện thoại. Tiếng nước xối trong phòng tắm chợt tắt. Khi nước mắt sắp trào ra, sau lưng vang lên giọng điệu lạnh lùng: "Chu Thanh Tuế, em cầm điện thoại anh làm gì?" Tôi quay phắt lại. Tần Húc đứng đó, tóc ướt nhễ nhại, ánh mắt đầy bất mãn. Anh nhìn gương mặt đẫm lệ của tôi, giọng trầm xuống: "... Khóc cái gì?" Tôi r/un r/ẩy giơ điện thoại lên: "Anh gửi tin nhắn em nhắn cho anh... cho đồng nghiệp của anh?" Giọng nói nghẹn ngào đầy x/ấu hổ. Thực ra, khi đọc những lời chế nhạo của Đàm Vy, tôi đã muốn ch*t điếng vì nh/ục nh/ã. "Nếu anh không thích em nhắn những thứ này, cứ nói thẳng, em sẽ không làm nữa. Sao phải đem cho người khác xem? Cùng đồng nghiệp chê bai em, xem cô ta chế giễu em, anh thấy vui lắm sao?" Câu cuối, tôi gần như hét lên. "Bình tĩnh đi, đang ở ngoài đường đấy." Tần Húc đứng im, cách tôi vài bước chân, thậm chí không có ý định lại gần, lạnh lùng nói: "Em xem tr/ộm điện thoại anh, còn dám chất vấn anh? Em có biết tôn trọng riêng tư không?" Tôi cất giọng khản đặc: "Nếu em không xem, làm sao biết anh nói x/ấu em sau lưng?" "Không phải vậy." Anh mím môi, bắt đầu giải thích: "Lần cãi nhau đó đúng lúc dự án có vấn đề, hai chuyện dồn lại nên anh bực. Câu nói đó không phải chỉ nhắm vào em." Tần Húc ngập ngừng. "Đừng khóc nữa, được không, Tuế Tuế?" Những ngày đầu yêu nhau, Tần Húc luôn lạnh nhạt, dù hẹn hò riêng cũng chỉ gọi tên đầy đủ của tôi. Sau khi bố tôi bỏ đi, không ai gọi tên thân mật của tôi nữa. Mẹ tôi tái giá, sợ chồng mới không hài lòng nên ra sức sai khiến tôi. Khi em gái kế x/é nát tập thơ tôi yêu thích, bà chỉ bịt miệng tôi, quát: "Chu Thanh Tuế, mày xem đây là nhà ai? Mày ăn nhờ ở đậu mà không biết điều!" Hoàng hôn hôm đó, sau khi cãi nhau với mẹ, tôi khóc như mưa trước mặt Tần Húc. Anh ngỡ ngàng, luống cuống, rồi ôm tôi vào lòng, thì thầm: "Đừng khóc nữa, Tuế Tuế?"

4

Kéo tâm trí về hiện tại, tôi nhìn Tần Húc, nước mắt càng tuôn rơi. Anh bước tới ôm tôi. Tôi hơi chống cự, nhưng không thoát được. "Tuế Tuế, anh không có ý cùng người khác chê cười em. Cô ấy nói năng khó nghe, sau này anh sẽ không kể chuyện của chúng ta nữa." Tần Húc ngập ngừng, "Với lại Đàm Vy cãi nhau với Lão Tiết cũng hay tâm sự với anh, lúc đầu anh không nghĩ nhiều." Bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lưng tôi. "Anh xin lỗi." Lúc ấy, tôi chưa nhận ra dưới lớp vỏ ngôn từ ấy là sự u ám và bất mãn. Chỉ trong vòng tay quen thuộc và lời giải thích dịu dàng, nỗi đ/au lòng dần ng/uôi ngoai. Trước mặt Tần Húc, tôi luôn mềm yếu như thế. Đêm sau khi thi đại học, tôi nằm trong phòng, cửa không khóa. Bố dượng s/ay rư/ợu lẻn vào. Tôi giãy giụa, không địch nổi sức đàn ông. Khi váy ngủ bị lật lên, tôi t/át ông ta một cái rồi hét thất thanh. Mẹ tôi xông vào, ông ta biện bạch: "Say quá, vào nhầm phòng." Tôi co ro trong chăn, run bần bật: "Con đã gọi 'chú'! Sao chú không vào nhầm phòng con gái ruột?" Mẹ tôi t/át tôi một cái. "Chu Thanh Tuế, mày im đi được không?"

Danh sách chương

4 chương
18/06/2025 15:45
0
18/06/2025 15:44
0
18/06/2025 15:42
0
18/06/2025 15:40
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu