Tìm kiếm gần đây
Tuy nhiên, anh ấy vẫn muốn ngồi cùng bàn với tôi, đã là kết quả tốt rồi.
Tôi cũng không còn mong cầu gì khác.
Chẳng mấy chốc, đông qua xuân tới.
Kỳ thi đại học sắp đến, thời gian trở nên căng thẳng.
Ở kiếp này, nhờ tôi học hành đi/ên cuồ/ng, thành tích cứ thế tăng vọt.
Dù môn toán vẫn khó nhằn.
May mắn là tôi biết thói quen của Hứa Tuân, anh ấy thường dùng bút đỏ đ/á/nh dấu những câu hỏi lớn dự đoán.
Tôi có thể lén nhìn.
Sổ tay của anh ấy cũng phân loại rõ ràng các phương pháp và điểm dễ sai, chữ viết ngay ngắn, logic mạch lạc.
Hơn nữa anh ấy không bao giờ mang sổ về nhà, khiến tôi dễ dàng có được bảo điển của học bá.
Sau khi khắc phục điểm yếu, thứ hạng tổng của tôi ngày càng gần Hứa Tuân.
Hoa mộc quỳ nở, hạ dài thăm thẳm.
Tôi lại bước vào phòng thi đại học.
29
Khi kết quả thi đại học công bố, tôi đứng đầu toàn trường.
Vì không thể tra được điểm của Hứa Tuân.
Đại học Thanh Bắc gọi điện không thông, liền đến trường tranh giành anh.
Sau đó, tôi dùng tiền nhà, mượn danh tính cô Trương – người giúp việc, lấy danh nghĩa tài trợ cho thủ khoa để đưa Hứa Tuân một triệu.
Trong tương lai, anh ấy sẽ cần số tiền này làm vốn khởi nghiệp.
Kiếp này, tôi không muốn anh lại vắt kiệt sức, từng chút dành dụm số tiền bằng cách h/ủy ho/ại cơ thể.
Tôi vì thế bị cha dùng roj đ/á/nh khắp người đầy thương tích.
Vì tôi nói với ông rằng, một triệu đó bị tôi đem đi c/ờ b/ạc, đ/á/nh bạc hết sạch.
Mấy ngày đó, tôi bị đ/á/nh không thể rời giường.
Nhưng rốt cuộc vẫn là con gái ruột, sau khi cảnh cáo tôi không được c/ờ b/ạc nữa, ông buông tha cho tôi tự do.
Hôm liên hoan tốt nghiệp, tôi uống nhiều chai rư/ợu.
Rư/ợu vào lời ra.
Tôi lại đến dưới chung cư nhà Hứa Tuân.
Anh xuống lầu, thấy tôi, ánh mắt gợn sóng, nhưng mãi không nói lời nào.
Mây đen giăng kín, bầu trời bị x/é toạc bởi tia sáng chói lòa.
Tôi nhìn khuôn mặt quá đỗi quen thuộc ấy, lòng muốn khóc.
"Hứa Tuân, em biết anh không thể chấp nhận em, nhưng không sao."
"Anh để em nói hết lời muốn nói được không?"
Anh thấy mắt em đẫm lệ, đành gật đầu.
"Hứa Tuân, trong những ngày sắp tới, anh nhất định phải rèn luyện sức khỏe thật tốt, tuyệt đối không ăn dưa muối và chao đậu mỗi ngày nữa, phải bồi bổ dinh dưỡng. Và dù học hành hay sự nghiệp có bận rộn thế nào, anh cũng phải ngủ đủ giấc!"
"Đương nhiên, còn điều quan trọng nhất! Sau khi tốt nghiệp đại học, mỗi năm anh phải kiểm tra gan thật kỹ! Nhất định phải làm vậy!!"
Tôi càng nói càng gấp, càng nói càng hồi hộp.
Nhưng lời chưa dứt, lại bị anh ngắt lời.
"Mộng Du."
"Ừ?"
"Chúng ta cùng xuống địa ngục nhé."
Giọng anh lạnh lùng, tôi giây lát không phản ứng kịp.
"Hả?"
Mắt tôi mở to, sự mềm mại ấm áp bất ngờ trên môi khiến n/ão tôi đơ vài giây.
Khi tỉnh táo lại, tôi ôm ch/ặt lấy anh.
Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống.
Chẳng mấy chốc, màn mưa dệt thành từng lớp, mưa như trút nước.
"Công chúa, mưa rồi."
Giọng anh bên tai, tôi nhìn thành phố chìm trong hơi nước mờ ảo, cảm giác như đang mơ.
Mưa càng lúc càng to.
Nhưng tôi nhất quyết không buông tay.
Vì tôi đã tốn biết bao công sức, dùng hết vận may đời này, mới có thể ôm anh trọn vẹn đến thế.
30
Mười năm sau...
Cha mẹ tôi vẫn cùng kết cục.
Trong mười năm này, dù tôi khuyên nhủ thế nào, cũng không thay đổi được việc mẹ tôi nghiện rư/ợu.
Đương nhiên, cũng không thay đổi con đường lầm lạc ngày càng sâu của cha tôi.
Điều này nằm trong dự liệu của tôi.
Vì tôi từng xem đoạn video anh ta sám hối sau khi bị bắt.
Trong video, tôi không thấy sự hối h/ận đ/au lòng, chỉ thấy sự bình thản chấp nhận thua cuộc.
Vì vậy dù trải qua bao kiếp, tôi cũng không thể thay đổi kết cục định sẵn này.
Hứa Tuân vẫn mắc u/ng t/hư.
Nhưng may là lần này phát hiện sớm.
Thêm vào đó, trong mười năm qua, tôi chăm sóc tận tình.
Cùng với việc anh ấy mỗi ngày dưới sự giám sát của tôi, chăm chỉ rèn luyện, ngủ sớm dậy sớm.
Cơ thể anh đã chịu được ca phẫu thuật c/ắt bỏ một phần gan.
Nhờ thể lực tốt, anh hồi phục rất nhanh.
Tuy nhiên bác sĩ nói, có khả năng tái phát.
Nên phải sống điều độ, giữ tâm trạng vui vẻ.
Tôi cười đầy tự tin: Có em ở đây, sẽ không cho tế bào u/ng t/hư bất kỳ cơ hội nào!
31
Hứa Tuân, nỗi khổ số phận đẩy anh đến bờ vực.
Vậy hãy để em ngồi cùng anh bên vực thẳm, cùng ngắm mây sương, từ nay sống ch*t có nhau.
[Hết truyện]
Phụ lục của Hứa Tuân
1
Thực ra việc tôi gọi Mộng Du là công chúa.
Bắt ng/uồn từ lần đầu gặp gỡ.
Hồi đó, bà tôi luôn tìm cách lẻn vào khu dân giàu nhặt rác, vì ngay cả thùng rác của người giàu cũng toàn bảo vật.
Rồi một ngày, bà bị bảo vệ bắt.
Bà bị xô ngã, không đứng dậy nổi.
Tôi nhận điện thoại rồi chạy như đi/ên đến khu dân giàu, đến khi đón được bà, lòng tôi mới đỡ thót lại.
Khi dìu bà về, tôi đi qua nhà Mộng Du.
Lúc đó, cô ấy đang tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà.
Nhà cô ấy, lộng lẫy như lâu đài trong thế giới cổ tích.
Tôi thấy cha mẹ cô, họ hàng lớn tuổi, người giúp việc, cùng nhiều bạn học vây quanh.
Cô đứng giữa trung tâm, cười rạng rỡ tươi sáng.
Còn tôi lúc nhìn vào, như chuột trong cống rãnh, dám tr/ộm nhìn công chúa đẹp nhất thế gian.
Không ngờ, sau này chúng tôi lại gặp nhau ở trường.
Cô bị bạn trai ép đến gắp thức ăn trong bát tôi.
Nhưng bát tôi chỉ có đồ muối miễn phí của căng tin.
Khoảnh khắc ấy, mặc cảm của tôi không chỗ trốn.
Tôi biết, cô ấy gh/ê t/ởm đồ ăn của tôi, vì đó không phải thứ người thuộc tầng lớp trên ăn.
Cũng may, cô không ăn, vì công chúa sao có thể ăn thứ như vậy được.
Có lẽ chỉ là nhất thời hứng khởi, trước khi đi, cô đưa tôi một thanh sô-cô-la.
2
Nhưng chính cái nhất thời hứng khởi ấy, lại gợn sóng suốt đời tôi.
Khi gặp lại.
Công chúa từng cao cao tại thượng, giờ lại đang b/án khoai lang.
Cô lấm lem, lặng lẽ nghe bạn cũ chế giễu.
Nhìn cô sống như vậy.
Lòng tôi, khó tả nghẹn ngào.
Lúc đó, tôi đã biết chuyện cha mẹ cô.
Tôi cũng biết, bác sĩ vô đức từng mổ cho mẹ và em gái tôi, chính là mẹ của công chúa.
Nhưng sau này tôi nghĩ thông suốt.
Cha tôi từng trút mọi oán h/ận lên tôi.
Cảm giác ngạt thở này, tôi đích thân trải qua.
Vậy tại sao tôi lại để lịch sử tái diễn trên người cô?
Tôi đưa cô về nhà, sống với cô như bạn bè.
Tôi kìm nén tình yêu cuồ/ng nhiệt dành cho cô.
Vì tôi sợ sẽ dọa công chúa bé nhỏ của mình.
Trong quá trình sau này, tôi cảm nhận được hơi ấm của cuộc sống.
Khi sự nghiệp thành công.
Thế giới thật rộng lớn, rực rỡ.
Nhưng cũng âm u, đẫm m/áu.
Dù thế giới thế nào.
Tôi mãi là kẻ ngoài cuộc.
Như bèo trôi, như h/ồn m/a.
Đến khi công chúa xuất hiện trở lại, tôi mới có cảm giác bình yên.
Cô cho tôi thấy sự ấm áp và ánh sáng, có lý do để sống trên đời.
Cô chính là bến đỗ của tôi.
3
Tôi định khi mây tan, để mọi người biết tôi yêu em.
Nhưng trời không cho tôi đợi đến ngày đó.
Nếu được trở lại kiếp trước.
Công chúa của anh, liệu em có thể đến bên anh sớm hơn?
Chương 18
Chương 14
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 30
Chương 49
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook