Tìm kiếm gần đây
Nhưng Tống Hành Chiêu không chịu.
Hắn cởi áo, chỉ vào dấu răng ta từng cắn trên xươ/ng quai xanh của hắn, hỏi ta: "Vậy cái này thì sao? Tính làm sao?"
"..."
"Ngươi đã cư/ớp đi thanh bạch của ta, lại vứt bỏ ta. Thẩm Quỳ Nhi, ta có chỗ nào không vừa lòng ngươi?"
Ta vừa khóc vừa cười.
Phải.
Ta thừa nhận.
Thuở đó, ta với Tống Hành Chiêu, đúng là ta cưỡng ép hắn.
Nhưng hắn chẳng phải cũng nửa đẩy nửa theo?
Bằng không, một kẻ nữ nhi yếu đuối như ta, sao có thể đẩy ngã hắn?
Thêm nữa, khi ta với hắn mây mưa, thật sự rất hợp nhau, chuyện này đáng lẽ nên cùng có lợi.
Nay hắn lại đổ lỗi cho ta.
Ta tức gi/ận, đ/á hắn từ giường xuống: "Cút đi! Ngươi là quan, ta là giặc, ta không chạy, lẽ nào đợi ngươi đến bắt ta, ch/ặt đầu ta?"
"Thẩm Quỳ Nhi!"
Tống Hành Chiêu bỗng đổi dáng vẻ.
Hắn nằm trong vũng m/áu, mình đầy thương tích, mắt vẫn nhìn về phía ta, hỏi đi hỏi lại: "Ngươi thật sự không muốn ta nữa sao?"
Ta gi/ật mình tỉnh giấc.
Cùng Tống Hành Chiêu ngày đêm bên nhau hai năm, dẫu là ngủ, cũng ngủ ra chút tình cảm.
Nhưng từ khi hắn xuất chinh, ta không hề hỏi thăm tin tức của hắn.
Cũng không rõ vì sao.
Rõ ràng là Trấn Bắc Vương trấn giữ một phương, thế mà sau khi ta vào kinh, dường như chẳng nghe nói đến hắn nữa.
Trong lòng ta thật không yên.
Bèn chọn ngày này, đến chùa Vĩnh An thắp hương.
Chắc rằng Phật Tổ ắt có cách khiến lòng ta yên.
08
Phụ thân ta thường nói, bọn giặc cư/ớp chúng ta, thật ra không cần tin thần Phật.
Bởi cầu người không bằng cầu mình.
Ta cũng vốn không tin thần Phật.
Nhưng ta vẫn muốn đến c/ầu x/in, nếu thần Phật nghe thấy lời ta, mong người ít nhất hãy để Tống Hành Chiêu sống.
Trong chùa vắng người, ta vào thắp hương, rồi lại trước Phật Tổ hết lời cầu nguyện.
"Cầu chúc Trấn Bắc Vương trường thọ trăm tuổi, A Di Đà Phật."
"Cầu chúc Trấn Bắc Vương con cháu đầy nhà, A Di Đà Phật."
"Cầu chúc Trấn Bắc Vương vĩnh viễn không nhớ đến ta, A Di Đà Phật."
Tàn hương rung rinh, rơi vào lư hương.
Dường như Phật Tổ đã ứng nghiệm lời cầu của ta.
Tâm tình ta vui vẻ, lúc rời đi không những bỏ vào hòm công đức một mảnh bạc vụn, còn thuận đường xin quẻ ở lão phương trượng.
Trước kia ta với Tống Hành Chiêu cũng từng xin quẻ, văn quẻ nói: "Tử tức miên duyên".
Lúc đó ta bẻ g/ãy quẻ, bảo không đúng.
Tống Hành Chiêu lại rung ba lần, lần nào cũng là "tử tức miên duyên".
Hắn còn cảm thán, nói xem ra kiếp này, ta tất sẽ phải sinh nở cho hắn.
Lúc ấy ta suýt lộ bản tính, đ/ập g/ãy xươ/ng hắn.
Sinh nở?
Mơ giữa ban ngày.
Nay quẻ này, không phải "tử tức miên duyên", mà là: "Bí nhĩ bình an".
Trong lòng ta bồn chồn.
Quẻ này thì tốt, chỉ không biết có đúng không.
Ngay lúc ta do dự, ta thoáng thấy một bóng dáng cao g/ầy lên xe ngựa trước chùa.
Cái bóng lưng ấy!
Ta vội lao lên, "Tống Hành Chiêu!"
Đồ Tam vốn đứng đợi trước cửa chùa.
Nay thấy ta vừa ra, lại như mất trí đuổi theo cỗ xe ngựa.
Hắn vội chạy lên ngăn ta, "Đương quỵ, hắn không phải người đó!"
Trong lòng ta hoảng lo/ạn.
Chỉ vào xe ngựa đang đi, kiên quyết nói: "Ta ngủ với hắn hai năm, sao có thể nhận lầm!"
Đồ Tam há miệng, do dự hồi lâu, rồi mới ấp úng nói: "Nhưng Trấn Bắc Vương, đã ch*t trận từ nửa năm trước rồi!"
09
Trấn Bắc Vương ch*t, chỉ có ta không biết.
Từ khi ta đến kinh thành, chưa từng nghe nói chuyện Bắc địa, cũng không nghe đến nhân vật Trấn Bắc Vương.
Ban đầu ta chưa nhận ra.
Nay Đồ Tam vừa nói, dường như mọi thứ đều rõ ràng.
Bởi nửa năm trước, Trấn Bắc Vương tử trận, chiến sự đột nhiên chuyển sang hòa đàm.
Triều đình không công bố việc này, chỉ lặng lẽ sai người đi thu thây.
Cho nên những ngày ta ở kinh thành, chưa từng nghe tin tức của hắn.
Sự bất an trong lòng ta thoáng chốc bị thay thế bởi một nỗi niềm khó tả.
Không rõ là gì.
Chỉ thường mơ màng, ngồi trong sân thẫn thờ.
Giống như, ta với Tống Hành Chiêu trong khu vườn nhỏ, hắn hỏi ta: "Sau này ngươi muốn sống thế nào?"
Ta đáp: "Ta chẳng muốn gì, cứ sống như vậy."
Nay ta sống, nhưng không phải cách sống ta muốn.
10
Vị quý nhân kia lại sai người tìm ta.
Nói là mơ thấy vợ quá cố, nhất định bắt ta đêm nay lại cùng hắn đi viếng m/ộ.
Đêm sương nặng.
Ta khoác áo tơi, cầm đèn lồng, theo quý nhân trước sau ngồi trước m/ộ.
"Đêm qua nàng đã gửi mộng cho ta."
Quý nhân đột nhiên lên tiếng.
Vốn đã mơ màng, giờ nghe giọng hắn, bỗng dưng nảy sinh cảm giác đồng bệ/nh tương lân.
Ta nhếch mép, hỏi: "Trong mộng, phu nhân đã nói gì?"
"Nàng đang gi/ận ta, bảo ta hãy sống cho tốt."
Ta thở dài.
"Sao ngài biết nàng đang gi/ận?"
"Nếu nàng không gi/ận, giờ đã nên cầm đ/ao đến ch/ém ta rồi."
Ta gi/ật mình.
Thật không ngờ, phu nhân của quý nhân này cũng là một mụ dữ.
Trong lòng ta không khỏi đồng cảm với quý nhân này.
Bèn chân thành hỏi: "Xin mạo muội hỏi, phu nhân của ngài đi thế nào?"
"Nàng..." giọng hắn buồn bã, thở dài rồi khẽ nói: "Bị giặc cư/ớp phóng hỏa, ch*t ch/áy trong nhà."
"???"
Lạ thật.
Lẽ nào kinh thành, cũng có giặc cư/ớp thích đ/ốt nhà?
Chưa kịp hiểu ra, quý nhân bỗng hỏi:
"Còn cô nương? Sao hôm nay trông ưu tư thế?"
Lúc này trong đầu ta đầy câu "ch*t ch/áy trong nhà" hắn nói.
Nghe hắn hỏi, ta không nghĩ, buột miệng: "Tình lang của ta mất rồi."
11
Mấy ngày nay quý nhân không tìm ta nữa.
Nghe nói hắn đi chữa bệ/nh.
Cũng phải, yêu gh/ét gi/ận si đều là bệ/nh, bệ/nh tâm khó chữa nhất.
Nguyện quý nhân thoát khỏi nỗi đ/au vợ mất.
Ta ở cửa hiệu yên tĩnh mấy ngày.
Liễu Nguyệt Nhi gửi thư cho ta, nói anh em trong trại đều an định xong, đều làm nghề chính đáng.
Ta đ/ốt thư hắn gửi.
An định xong anh em, tâm nguyện của ta cũng coi như hoàn thành một nửa.
Nhưng ta vẫn thấy đâu đó không ổn.
Cách hai ngày, Đồ Tam lại mang về một bức thư của Liễu Nguyệt Nhi.
Chương 10
Chương 10
Chương 8
Chương 7
Chương 8
Chương 12
Chương 6
Chương 6
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook