Vẫn còn đói bụng.
Tôi liếc nhìn phòng nghỉ, ban đầu định mời anh ấy ăn cơm nhưng nghĩ lại tay nghề mình kém cỏi, thế là đổi thành mời anh ấy vào bếp.
Tôi chỉ biết hầm canh nên đặc biệt hỏi:
"Anh biết xào đồ không?"
Thấy anh gật đầu, tôi yên tâm.
"Tốt, phải xào thật mạnh tay đấy."
Tôi thích nhất món gà xào cay, nhớ sáng nay dì giúp việc có để lại đùi gà và ớt trong tủ lạnh.
Yết hầu anh khẽ động.
Giọng trầm khàn:
"Được."
"Để em đi tắm cái đã."
Tôi chớp mắt. Anh ta đúng là kỹ tính thật đấy? Nấu ăn mà cũng phải tắm rửa trước?
Văn phòng bố trang bị cho tôi giống hệt căn hộ mini, chiếm một góc tầng.
Trong này đủ tiện nghi.
19
Đang suy nghĩ nên làm gì thì thấy anh ta cởi trần bước ra.
Chiếc khăn tắm hồng pastel quấn ngang hông.
Là của tôi m/ua.
Dạo này hay thức khuya nên tôi thường ngủ lại đây.
Nhưng khi quấn trên người anh, sao lại gợi cảm đến thế.
Vai rộng eo thon mông cong, body đúng chuẩn.
Nhớ lại chuyện trước đó, tôi đỏ mặt quay đi.
Thúc giục:
"Xào nhanh đi anh."
Canh sườn tôi hầm sắp được rồi.
Tai anh ửng hồng: "Gấp thế sao?"
Tôi nhíu mày:
"Anh có biết xào không đấy? Không biết thì em nhờ người khác vậy."
Định gọi cho dì giúp việc dù hơi ngại vì đã khuya.
Nhìn anh chàng quấn khăn tắm, nào giống động tĩnh nấu nướng.
Anh ta bỗng trầm giọng:
"Còn định nhờ người khác?"
Tôi bực mình: "Đương nhiên!"
Đứng lên định gọi điện thì vội quá xô người, tay gi/ật phăng chiếc khăn bên hông anh.
...
Tôi không dám ngẩng đầu.
Phó Kinh Thâm thở dài bế tôi vào phòng tắm.
Chuyện xảy ra không cần nói rõ.
Nhìn gương mặt điển trai này, dù sao mình cũng không thiệt, tôi bỏ qua phản kháng, nhón chân hôn lên.
Nhớ lời Tô Nguyệt từng khuyên:
"Trong lòng có thể không cần đàn ông, nhưng bên người phải có."
...
Không lâu sau tôi suýt khóc.
Sao tối nay anh ta hăng thế?
Lúc mê muội, anh cắn môi tôi, mắt đầy uất ức:
"Thiển Thiển, em phải chịu trách nhiệm."
Tôi gật đầu qua quýt mong anh dừng lại.
Ánh mắt anh lóe lên vui sướng.
Càng hăng hái hơn.
Tôi đành chịu trận.
20
Hôm sau.
Tô Nguyệt gửi tôi bức ảnh chụp đoạn chat giữa Phó Kinh Thâm và Phó Tư Vận:
[Em ấy giữ anh lại nấu ăn.]
[Khuya thế còn giữ lại nấu nướng, ắt trong lòng có anh. Nấu ăn giữa các cặp đôi còn có nghĩa khác đấy.]
...
Tôi: "..."
21
Sau khi đồng ý hẹn hò, Phó Kinh Thâm nhiệt tình quá mức.
Ban ngày là quý ông chỉn chu.
Đêm đến hóa nghịch tửng.
Mưa gió qua đi.
Thiếp đi trong mơ màng, thấy anh rời giường lấy từ túi áo chiếc nhẫn kim cương hình giọt nước lấp lánh.
Hôm cùng Tô Nguyệt về nhà,
Cô ấy nói quên đồ trên xe nên xuống gara trước.
Tôi mở cửa.
Cả phòng ngập hoa hồng荔枝.
...
Tối đó Phó Tư Vận vắng nhà, Tô Nguyệt cũng không về.
Phó Kinh Thâm hưng phấn khác thường.
Lưng đầy vết móng tay, vài vệt đỏ từ nhẫn kim cương.
Trong cơn mê, anh thì thầm bên tai rồi đặt tôi lên giường đầy cánh hoa.
"Anh yêu em, Khương Thiển."
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy mình mặc váy đỏ.
Phó Kinh Thâm ngồi bên ghế sofa, tay cầm hai cuốn sổ hộ khẩu.
Thấy tôi mở mắt, anh ôm tôi vào lòng cười:
"Dậy rồi à? Đi làm thủ tục thôi."
...
Ra khỏi phòng hộ tịch, anh đưa tôi về biệt thự họ Phó.
Mọi người đã chuẩn bị quà cưới.
Bố mẹ tôi cực hài lòng về chàng rể.
Đang trò chuyện thì bố lôi ra xấp giấy chứng nhận bất động sản làm của hồi môn, tôi mới biết nhà không n/ợ nần gì, chỉ là hai cụ muốn nghỉ ngơi nên đẩy tôi ra đảm trách.
22
Lễ cưới tổ chức cuối tháng sau cùng Tô Nguyệt trên đảo tư của họ Phó.
Tô Nguyệt đi Bali trăng mật với Phó Tư Vận, nghe tin tôi kết hôn không ngạc nhiên chút nào.
Chỉ rủ tôi qua chơi:
"Ở đây toàn trai Tây body đẹp mặc swimsuit."
Tôi kịp thấy vẻ mặt đen sầm của Phó Tư Vận sau lưng cô.
Điện thoại rơi xuống sàn.
Cúp máy, tôi xỏ dép vào phòng làm việc tìm Phó Kinh Thâm.
Ngồi vắt qua đùi anh.
Yết hầu anh lăn tròn: "Muốn rồi à?"
Tôi: "..."
Nghe tôi đề nghị đi Bali trăng mật, đôi mắt híp lại.
Ánh mắt dán vào điện thoại trên bàn.
Tôi liếc nhìn:
Đoạn chat với Phó Tư Vận:
[Anh cố lên!]
[Tô Nguyệt rủ Khương Thiển qua Bali ngắm trai đẹp.]
...
Tôi: "..."
Phó Kinh Thâm ôm eo tôi, mắt tối lại:
"Được."
Tôi mừng rỡ vòng tay qua cổ: "Muốn!"
...
23
Sau ba ngày quấn quýt, anh đưa tôi đến Bali.
Tô Nguyệt lập tức dắt tôi ra bãi biển.
Cùng bình phẩm các chàng trai.
Chiều về, nghe thấy tiếng Phó Tư Vận gi/ận dữ:
"Bao lâu rồi chưa về? Chẳng lẽ không biết 'hoa dại ven đường đừng hái' sao?"
"Anh cũng vậy, em đã bảo họ qua ngắm trai đẹp rồi..."
Bình luận
Bình luận Facebook