Hóa ra là vịt quay

Chương 3

21/06/2025 00:13

「Anh trai em cũng không nhất thiết phải làm vịt, thế còn gà thì sao? Cô giáo có thích làm gà không?」

07

「Cái gì? Anh trai nó còn làm được cả gà? Vậy nghĩa là dịch vụ của anh ta phục vụ cả nam lẫn nữ à?」

Tôi gọi điện cho bạn thân tâm sự chuyện khiến tam cữu tứ di ngũ lão gia của tôi chấn động này.

Bạn thân đầu dây bên kia bật ra tiếng hét chói tai, rung đến nỗi tay tôi cầm điện thoại run lên ba bốn cái.

Tôi nhăn mặt: "Đúng vậy, em trai nó mới học lớp ba đã hiểu mấy thứ này, chắc chắn liên quan đến anh trai rồi!"

Tôi tưởng Tần Thiên không hiểu nghĩa "làm vịt", nào ngờ cậu ta lại thốt ra câu như thế!

Lúc đó tôi kinh ngạc đến mức đơ người ra, suýt ngã vật xuống đất.

May mà lão sư Trương lớp bên cạnh đi ngang qua, kịp thời bấm huyệt nhân trung cho tôi.

Không thì giờ này tôi đã nằm viện rồi.

"Vậy cậu bỏ qua hai anh em họ đi? Dù sao cậu chỉ là thực tập sinh, mấy tháng nữa là về trường rồi mà."

Bạn thân bên kia suy nghĩ một lúc, ngập ngừng đề xuất.

Ý nghĩ này, tôi không phải chưa từng nghĩ tới.

Đây không phải công việc chính thức của tôi, chỉ là đợt thực tập bắt buộc của trường.

Tính ra tôi ở nơi này chỉ mới ba bốn tháng, còn ba tháng nữa là phải về trường.

Không có gì bất ngờ thì tôi sẽ không quay lại dạy ở tiểu học này nữa.

Chẳng bao lâu nữa sẽ có giáo viên mới tới thay thế vị trí của tôi.

Mọi chuyện sau này đều chẳng liên quan gì đến tôi.

Nhưng Tần Thiên còn quá nhỏ, cậu bé không biết nhật ký nên viết gì và không nên viết gì.

Nhỡ đâu một ngày nào đó cậu lại viết về chuyện này.

Nếu giáo viên mới đọc được thì sao?

Nếu cô ấy coi là trò đùa mà bắt Tần Thiên lên đọc nhật ký trước lớp thì sao?

Không phải ai mang danh giáo viên cũng xứng đáng.

Đây mới là điều tôi luôn lo lắng.

Lương tâm tôi luôn nhắc nhở rằng, chỉ cần còn đảm nhiệm vị trí này một ngày, tôi phải giải quyết chuyện này.

Tôi là kiểu người từng giúp bà cụ bị ngã rồi bị vu oan.

Cũng là kiểu bị kẻ ăn xin giả bệ/nh lừa tiền.

Lại còn là kiểu thấy mèo hoang bị thương sẽ bỏ tiền túi ra chữa trị.

Bà cụ vu oan tôi là do nhân phẩm bà ta có vấn đề.

Kẻ ăn xin giả bệ/nh lừa tiền, ít ra chứng tỏ hắn không ốm, cũng là chuyện tốt.

Chữa khỏi cho mèo, nó lại có thể nhảy nhót vui vẻ.

Gặp chuyện như thế, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.

"Tôi phải quản thôi."

Bạn thân ngập ngừng, như thể đã đoán trước câu trả lời của tôi nên không phản bác.

Chỉ trước khi cúp máy, trêu tôi vài câu:

"Ừ thì tốt, đừng để quản rồi bị con vịt đó đeo bám đấy nhé."

08

Ch*t ti/ệt.

Tôi còn chưa tìm hắn.

Cái gã vừa làm gà vừa làm vịt kia.

Ngày hôm sau lại chủ động đứng trước bàn làm việc của tôi.

Lần này hắn bọc kín mít, áo sơ mi quần đen, thậm chí đeo cả khẩu trang lẫn mũ lưỡi trai.

Chỉ lộ đôi mắt sóc tinh anh.

Vừa tan học về, tôi đã thấy hắn trong tình trạng ấy.

"Cô Tô Tô về rồi à?" Thấy tôi, đôi mắt hắn cong cong lộ nụ cười.

Tôi đặt sách giáo khoa xuống, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Sao lại mặc đồ thế này?"

Tần Lãng ngồi xuống ghế bên cạnh, hai tay đặt trên đầu gối: "Sợ cô Tô Tô lại chê tôi ăn mặc không ra gì."

...

Chẳng phải tại lần trước tôi nói hắn dùng từ không phù hợp sao?

Giờ đây lại mỉa mai trả đũa.

Người mẫu mà hẹp hòi thế.

Tính cách thế này mà làm người mẫu được sao?

"Cô Tô Tô, tôi nghĩ cô hiểu lầm tôi, tôi vẫn muốn nói chuyện với cô về vấn đề lần trước..."

Dừng lại!

Lại còn bàn chuyện đó trong văn phòng nữa à!

Tôi vội cúi người bịt miệng hắn, ngắt lời.

"Anh đợi tôi tan học, chúng ta tìm chỗ riêng nói chuyện!"

Cảm xúc lên cao quá.

Không kiểm soát được âm lượng.

Xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt tò mò của các giáo viên.

Còn tôi thì gần như đ/è lên nửa người trên của Tần Lãng.

Tôi ngượng ngùng đứng phắt dậy, túm tay áo hắn, nhanh chóng tống khứ vị Phật sống này đi.

Vừa quay về ngồi xuống.

Lão sư Trương dạy tiếng Anh bàn bên chớp mắt, ôm nắm hạt dưa bước lại, giọng đầy tò mò:

"Tiểu Tô, lần trước đã thấy cậu kéo co với hắn ở cổng trường rồi."

"Hai người có tình ý gì à?"

"Cậu có mắt đấy tiểu Tô, anh trai Tần Thiên là trai đẹp nhất vùng này đấy."

"Này kể tớ nghe xem nào..."

...

09

Chỗ đông người dễ đồn thổi chuyện tầm phào.

Chưa tan làm, đã có năm giáo viên tới vỗ vai chúc tôi hẹn hò vui vẻ.

Khi giáo viên thứ sáu sắp vỗ vai tôi.

Tôi như cá chép vọt lên, tóm lấy cặp xách bên cạnh, cười gượng chạy mất về sớm.

Vừa ra khỏi cổng trường, đã thấy Tần Lãng dựa gốc cây ngô đồng, thẳng hướng tôi bước tới.

Chỉ một buổi chiều.

Hắn đã thay bộ đồ khác.

Veston đeo dây xích nhỏ.

Giày đen bóng loáng.

Trên người còn thoảng mùi nước hoa Hermès Terre.

Không lẽ vừa từ chỗ làm về?!

"Nhìn gì thế?"

Theo ánh mắt chằm chằm của tôi, hắn cúi xuống nhìn mình, nhíu mày không hiểu.

"Không vào văn phòng thì không cần mặc kín thế này chứ?"

Theo động tác vươn tay, cơ ng/ực lấp ló dưới cổ áo vest chữ V.

Loại chất lượng này.

Chắc đặt hắn đắt lắm nhỉ?

Tôi vội quay mắt đi, nuốt nước bọt, gấp gáp đổi đề tài.

"Tần Thiên đâu?"

"Cô không có chuyện muốn nói với tôi sao? Tôi nhờ hàng xóm đón con tiện thể đưa Thiên Thiên về rồi."

Hắn buông tay xuống, bộ vest ngay ngắn trở lại, che mất cảnh sắc xuân tình kia.

"Cô Tô Tô chưa ăn tối đúng không? Chúng ta tìm nhà hàng nói chuyện nhé?"

Cũng được.

Chuyện này vài lời không nói rõ được.

Bữa cơm tối vừa đủ thời gian giải quyết.

Vừa ngồi vào ghế phụ xe của Tần Lãng.

Lão sư Trương chạy xe điện ngang qua, gõ cửa kính.

Liếc nhìn tôi, rồi nhìn Tần Lãng.

Nở nụ cười đầy ẩn ý.

Tôi cảm thấy bất ổn.

Nhưng có những người miệng còn nhanh hơn tay tôi.

Lão sư Trương nhe răng cười hể hả.

"Hai người đi hẹn hò à?"

Cứ thế mà nói ra thẳng thừng.

Tôi cứ thế mà tan nát.

Danh sách chương

5 chương
21/06/2025 00:17
0
21/06/2025 00:15
0
21/06/2025 00:13
0
21/06/2025 00:11
0
21/06/2025 00:10
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu