Ánh thường xuyên đổ dồn về phía khi Thẩm Doãn Nhi xuất hiện.
Trước đây nghe lén cuộc trò chuyện giữa mẹ và cha.
Họ nói, nhiêu năm nay đứa đoạt cuộc đời ruột họ, thấy buồn nôn.
Nói rồi bắt Thẩm Doãn Nhi khổ sở thế nào, bù đắp ta ra sao.
Tôi cúi lạnh lùng, giấu nỗi đ/au lòng.
Cố ra sự khác thường tôi.
Xua đám phóng ôm eo phòng trên.
Đằng sau vang tiếng xôn xao phóng viên.
"Ch*t mất! đại thiếu và Thẩm thư quá đẹp đôi! Đúng nam thuyết hiện đời!"
"Đúng vậy! Còn hơn Thẩm đại thư biết đâu chui ra kia nhiều!"
Tôi đỏ mặt thẹn thùng, vùi vào ng/ực Chiêu.
Anh đưa đến căn phòng cũ mình gia.
Trong phòng đầy chơi mới, tường dán ảnh chụp cùng bố mẹ.
Liếc nhìn qua, anh lạnh lùng quay mặt đi.
Sau xổm xuống xoa bóp chân tôi.
"M/ộ Mộ, em nghỉ phòng lát, anh xử xong việc về nhà."
Dù biết kế hoạch anh gì.
Nhưng thế hộ.
Tôi thực ra anh hề trở về gia.
Hôm nay đến đây, ắt việc trọng đại giải quyết.
15
Quả nhiên, vừa rời đi chưa lâu.
Giọng hạnh phúc Thần Tinh đột nhiên tắt lịm.
Trên màn vang những âm khác.
Tôi bước đến cửa, nhìn xuống dưới.
Trên màn hiển thị rõ ràng kết quả xét ADN.
Nội thấy Hàn Vân và Thần Tinh h/ệ con.
Cả hội trường náo lo/ạn.
Giới truyền nhanh chóng hướng ống kính về phía báo định và hai mẹ Thần Tinh Miên hoảng lo/ạn.
Những lời tán xôn xao:
"Chà! Không ngờ Thần Tinh thiếu giả, đúng gà tẻ điếm mượn lông phượng hoàng!"
Vi Miên im lặng khi xuất hiện giờ mới chịu yên.
Đứng phắt dậy chỉ mặt Chiêu:
"Cố Mày đừng giấy tờ giả thể điều gì!"
"Cố vứt bỏ rồi, còn đến đây gì?"
Cố lạnh lùng nhìn ta:
"Hóa ra phu nhân biết đây gia, dắt hoang về đây ý gì?"
"Cố Mày bậy Con trai ta sạch, mới chủng do đĩ kia Bố mẹ đều vứt bỏ rồi, hoang còn đến đây đám!"
"Con đĩ đừng gọi khác chủng. Nếu kẻ chủng, thì đứa do ra."
"Mẹ nhất thất, còn bà? kinh thành ai biết tam? Biết mình gà điếm thì đừng đội lốt phượng hoàng!"
"Đủ rồi!"
Cố lão tiếng.
Cả hội trường im phăng phắc.
Thấy tình ổn, vội chạy xuống đứng cạnh Chiêu.
Nắm ch/ặt tay anh.
Anh quay nhìn tôi.
Ánh ủi khiến yên lòng.
Sau cao tờ giấy khác tay.
Trên màn hiển thị báo mới.
Hướng về micro.
Từng chữ vang rõ ràng sự thật năm xưa.
Thứ tay anh giấy tử mẹ mình.
Vi Miên hoảng lo/ạn thấy rõ.
"Thằng hoang nhảm thế?"
Bà ta xông bục định bắt Chiêu.
Tôi kéo lùi lại, ta ngã sóng soài xuống đất.
Cố nhìn ta với ánh băng giá.
"Ở đây chỗ kẻ cố ý tam, sát nhân tiếng?"
"Thứ tay giấy tử mẹ tôi!"
"Bà t/ự s*t, rõ ràng ta h/ãm h/ại."
"Có kẻ nhân lúc mang dụ dỗ chồng bà, khiến mẹ trầm cảm sau sinh, sau còn kẻ lời lẽ kích động khiến bệ/nh tình thêm nặng."
"Kẻ còn lợi dụng lúc uống th/uốc hàng để trộn lượng th/uốc thần."
"Đồ đĩ Miên, xem, kẻ đ/ộc á/c thế mới ra âm thâm đ/ộc vậy?"
Vi Miên r/un r/ẩy ngừng.
Bà ta lắp bắp biện minh:
"Mày lắm thế, cứ ta không?"
Cố đoán trước ta vậy.
"Bà tiền mà phản bạn, tiền mà tố giác bà."
Ngay lập tức, cửa phụ bước vào.
Là mẹ trước.
Bà ta bước bục.
Đưa đoạn ghi âm vào micro công bố.
Trong toàn cuộc thảo luận âm giữa Miên và ta.
"Từ thư, triệu đây, chỉ giúp việc, số tiền thuộc về cô."
"...Cô gì?"
"Chỉ mỗi đến trước mặt thổi tai về chuyện chồng ta ngoại thi thoảng đưa ra vài bằng còn bằng thì cung cấp."
"Rồi ta nghe chuyện mai trúc mã và Hàn khắc ta hiểu. ta mình cao quý, nếu biết chồng chỉ lợi dụng mình, ta phản ứng thế nào?"
"Tôi giúp đâu!"
"Hừ, biết đĩ đó. Nhưng xem, tại nhà sa sút, còn ả tuy đình ruồng bỏ vẫn thể dựa vào chồng mà phất lên? gh/en tị sao?"
"Các tốt, địa vị ngang hàng. Tại ả tiền, còn thế bằng? thấy đáng sao? Chỉ thổi vài cơn đ/ộc, khi ả ly hôn rồi, ả còn hơn nhiêu? Lúc còn kẻ theo đuôi nữa, chẳng tốt sao?"
Bình luận
Bình luận Facebook