40 năm sau ngày anh ra đi, tôi ôm bó hoa, bước chân chậm chạp đến trước m/ộ phần của anh.
Sau cơn mưa, non núi trống trải, tôi một lần nữa lau đi những giọt nước trên bia m/ộ.
"Giang Hoài ơi, hình như em không sống nổi đến trăm tuổi đâu. Nếu em không đợi được để gặp anh thì phải làm sao?"
Tôi hỏi anh, nhưng anh vẫn lặng im.
Trên cây hòe cổ thụ, tiếng ve râm ran không ngớt. Phía chân trời xa, cầu vồng bảy sắc đang dần hiện ra.
Gió đầu hạ thổi qua, hương hòe thoang thoảng khắp cánh đồng.
Những đóa hoa trắng muốt theo gió lả tả rơi.
Tôi ngẩn người ngước nhìn, cánh hòe đậu trên mái tóc bạc trắng của mình.
"Giang Hoài nhìn kìa, tuyết rơi rồi."
Bên giường bệ/nh, tôi đeo mặt nạ oxy, lắng nghe học trò báo cáo những con số thí nghiệm cuối cùng, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Họ hỏi tôi: "Thưa thầy, thầy còn điều gì mong muốn nữa không?"
"Cả đời tôi c/ứu vô số người, nhưng day dứt nhất là không thể c/ứu được người mình yêu."
"Sau khi tôi ch*t, hãy hiến toàn bộ tài sản cho quốc gia, hiến tặng cơ thể cho nghiên c/ứu y học. Mong rằng tương lai, sẽ không còn những căn bệ/nh nan y."
"Hãy hỏa táng tôi và ch/ôn dưới gốc hòe cổ thụ ấy. Có người đã đợi tôi lâu lắm rồi."
Tôi liếc nhìn khung cửa sổ, từ từ khép mắt lại.
Ngoại truyện
"Tỉnh rồi! Vợ ơi em tỉnh rồi!"
Trong trạng thái mơ màng, tôi mở mắt đã thấy Giang Hoài mắt đỏ hoe, khuôn mặt nhếch nhác.
"Giang Hoài, anh... anh còn sống?"
Tôi run run đưa tay, muốn chạm vào gương mặt anh để x/á/c nhận đây không phải là ảo ảnh.
"Bây giờ là năm nào?"
Đôi mắt anh đầy tơ m/áu, vệt nước mắt chưa khô, vừa dụi mắt vừa nói trong lo lắng:
"2024 chứ năm nào."
"Giang Hoài, Giang Hoài anh không ch*t... hu hu..."
Nước mắt tôi tuôn rơi, định ngồi bật dậy ôm chầm lấy anh.
Mẹ tôi và mẹ Giang Hoài bên cạnh hốt hoảng kêu lên:
"Gọi bác sĩ mau, sao gây mê xong đầu óc lại có vấn đề thế này."
"Ái chà đừng cử động, vừa mổ xong, động vào vết thương đ/au đấy."
"Mổ?" Tôi cố gắng nhớ lại
"Ừ, mổ đẻ mà con. Con không chịu được gây tê tủy sống nên phải chuyển sang gây mê toàn thân. Ngủ lâu quá làm mẹ lo ch*t đi được, may mà tỉnh lại rồi..." Mẹ tôi vừa nói vừa lau nước mắt.
"Giang Hoài..."
Tôi lại nghi hoặc nhìn anh, người đàn ông đứng trước mặt tôi đang sống nhăn răng.
"Còn nói cái thằng này. Con đẻ em bé, nó khóc um cả bệ/nh viện lên. Cả viện này, tiếng khóc của nó là to nhất."
Mẹ tôi trách móc, anh ngượng nghịu gãi đầu.
"Con... con tôi?" Tôi đã sinh con?
Anh quay người vụng về bế đứa bé.
"Ừ, vợ giỏi lắm, sinh được bé xinh thế này. Em xem này, dễ thương quá đi."
Mẹ Giang Hoài bên cạnh m/ắng:
"Bế con kiểu gì thế? Như xách chó con ấy!
"Phải để đầu con tựa vào cánh tay, tay kia đỡ mông bé.
"Chắc đói rồi, đi pha sữa đi.
"Ngôn Ngôn đ/au không? Đau thì bấm máy giảm đ/au vào."
Tôi nhìn cảnh tượng ấy, nghe từng lời nói, không biết đây là mộng hay thực.
Bình luận
Bình luận Facebook