Hơn nữa, năm ngàn lượng ngân phiếu ta đưa cho bọn chúng đều có đóng ấn triện của gia tộc ngoại tổ ta. Những kẻ thổ phỉ kia dù có trăm miệng cũng khó thanh minh. Lời khai của Diêu Viễn Nghĩa lại vô cùng kỳ quái, khiến Đại Lý Tự nghi ngờ hắn thông đồng với giặc cư/ớp, mục đích tuy không rõ nhưng lừa gạt năm ngàn lượng bạc của ta cũng chẳng phải chuyện nhỏ.
Diêu Viễn Nghĩa ngay hôm đó đã bị giam tại Đại Lý Tự. Ta đến thăm hắn, thấy hắn ngồi sau án đèn dầu, gương mặt âm trầm nhìn ta qua song sắt. Giọng hắn lạnh như băng:
- Đây chính là kết quả ngươi mong muốn?
- Thần nữ không hiểu ý ngài. Việc đến nước này cũng ngoài dự liệu. – Ta an ủi – Nhưng ngài yên tâm, chuyện này chẳng dính dáng gì đến ngài, ngài sớm được thả thôi.
Hắn cười lạnh một tiếng: - Thư Vọng, ngươi khiến ta thất vọng quá.
Ta im lặng.
- Dù vậy, ngươi cũng đừng vội mừng. Những gì Diêu Viễn Nghĩa muốn, nếu không đoạt được thì ta sẽ hủy đi.
- Ừ. – Ta gật đầu – Ta sẽ vào cung cầu tình cho ngài, chờ tin tốt nhé.
Vừa quay lưng, hắn đột nhiên đứng phắt dậy. Ta dừng bước, hắn lại từ từ ngồi xuống. Lát sau, tiếng cười kh/inh bỉ vang lên.
Trước khi rời Đại Lý Tự, ta lại hỏi thăm tiến độ án tụng. Không rõ Đại Lý Tự cố ý né tránh hay thật sự chưa tra ra, danh tính bọn thổ phỉ vẫn không được nhắc tới.
Ta vào cung xin ân xá cho Diêu Viễn Nghĩa. Ta tường thuật mọi chuyện với Thánh Thượng, chỉ giấu việc Diêu Viễn Nghĩa cùng Uy Viễn Hầu giả tạo tình huống. Vừa khóc ta vừa thưa:
- Hôm ấy gia nô đến báo, thần nữ hoảng h/ồn vía, vội mang ngân phiếu đi c/ứu. Nhưng trong lòng bất an nên đã mượn ba mươi binh sĩ.
- Thần nữ nghĩ nếu có giặc thật, mang quân đến sẽ dẹp yên, cũng là việc thiện cho dân. Ai ngờ... ai ngờ sự tình lại thành thế này.
- Dù sao, Viễn Nghĩa cũng không vì tiền mà thông đồng với người ngoài. Chúng thần sắp thành thân, hắn đâu làm chuyện thiệt hơn.
Thánh Thượng nghe ra ngay mấu chốt, hỏi lại:
- Nhưng Diêu Viễn Nghĩa nói hắn không bị b/ắt c/óc, chỉ cùng ngươi đi du ngoạn.
Ta gi/ật mình:
- Du ngoạn? Núi non ấy có cảnh gì đâu? Huống chi thần nữ đâu dám đi riêng với nam tử.
Thánh Thượng gõ nhẹ bàn, trầm tư giây lát rồi bảo:
- Ngươi thuật lại chi tiết từng việc nhỏ sau khi đến nơi.
Ta kể lại việc giao tiền, bọn cư/ớp trở mặt, Diêu Viễn Nghĩa dắt ta chạy vào khe núi cùng những lời hắn nói.
- Thánh Thượng... – Hoàng Hậu cất giọng run run – May có Tiểu Thư mang quân đến, bằng không thì...
Bà ôm lấy ta dịu dàng:
- Đừng sợ, Thánh Thượng sẽ làm chủ cho con.
Ta ngơ ngác nhìn hai vị:
- Cháu không cần minh oan, chỉ muốn nói rõ Viễn Nghĩa không thông đồng với giặc.
Thánh Thượng đứng phắt dậy:
- Hắn đúng là không thông đồng với thổ phỉ, vì cấu kết với kẻ khác! Trẫm đã xem thường bọn chúng, dám diễn trò ngay trước mặt trẫm!
Thánh Thượng phẩy tay áo bỏ đi. Ta cúi đầu thở phào. Hóa ra diễn trò chẳng dễ, nào khóc cười, nào giả ngây thơ... Kiếp trước Diêu Viễn Nghĩa diễn mãi mà không lộ, đúng là thiên phú dị bẩm.
8.
Thánh Thượng giao vụ án cho Thái Tử xử lý. Thái Tử đến phủ ta, khiến ta dâng trào cảm xúc. Kiếp trước ta tưởng ngài tuyệt vọng t/ự v*n, mãi đến lúc ch*t mới biết Thái Tử bị h/ãm h/ại trong Tông Nhân Phủ.
- Biểu tỷ, nếu vụ này thật sự liên quan đến Diêu Viễn Nghĩa, tỷ có muốn bảo hắn không?
Ta rót trà, khẽ đáp:
- Nếu hắn đúng là gian tế của Lương Phi và Uy Viễn Hầu, ta sẽ không cưới. Đã không phải người nhà, cớ chi phải bảo?
Thái Tử kinh ngạc:
- Biểu tỷ thay đổi rồi!
- Phải, ta đã trưởng thành. – Ta mỉm cười – Giờ ta chỉ mong ngài và cô nương bình an, gia tộc Diệp thị trường cửu.
Thái Tử trầm tư hồi lâu rồi cáo từ.
Việc đ/á/nh chó dựa thế, dù là Thái Tử hay phụ thân ta đều thuận tay làm được. Huống chi Uy Viễn Hầu đâu chịu nổi tra xét!
Từ bọn thổ phỉ dẫn đến Diêu Viễn Nghĩa, rồi liên đới Diêm Khoáng, mấy vụ án mạng trong mỏ muối... Mạng nhện tội á/c của Uy Viễn Hầu phủ giăng khắp nơi, không việc nào trong sạch.
Thánh Thượng nổi trận lôi đình, tống giam Uy Viễn Hầu, tịch thu gia sản, giáng Lương Phi làm Lương Tần, đuổi khỏi Dực Khôn cung.
- Thánh Thượng vẫn còn nương tay! Đáng lẽ phải ch/ém đầu bọn chúng! – Thúy Quyên bất bình.
- Không thể ch/ém. Lương Phi và Vũ Vương còn đó. Triều đình cần chế ngự, Thánh Thượng đâu thể chỉ lưu Diệp thị.
Giữa lúc ấy, Diêu Viễn Nghĩa vẫn bị giam lỏng. Trong kinh thành dấy lên lời đồn ta cùng hắn đã thông d/âm trước hôn lễ, cá tính phóng đãng không giữ đạo nữ nhân.
Mẫu thân tức gi/ận muốn truy c/ứu, ta cười an ủi:
- Lời đồn vô căn chẳng đáng bận tâm. Dù sao ta cũng không chứng minh được sự trong sạch với Diêu Viễn Nghĩa.
Ta lại đến Đại Lý Tự thăm hắn. Lần này Diêu Viễn Nghĩa đã tiều tụy, không còn vẻ điềm tĩnh trước.
- Ngươi thật tình thâm nghĩa trọng, lúc này còn đến thăm ta.
Ta đặt tờ thư thoái hôn lên bàn:
- Tình thâm là chuyện cũ. Giờ ngài sa cơ, không xứng với ta nữa rồi.
Chương 13
Chương 17
Chương 17
Chương 14
Chương 19
Chương 12
Chương 8
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook