「Điên rồi thật!」
Sau khi ánh đèn cảnh sát nhấp nháy, họ hốt hoảng rút khỏi cửa hàng tiện lợi.
Tôi chạy vào kho kéo đèn sáng lên.
Vết thương ở bụng Hoắc Trường Ngôn chảy m/áu loang khắp sàn, người đã ngất đi vì đ/au từ lúc nào.
Tôi vén áo anh lên, cố gắng dùng đồ trong cửa hàng băng bó tạm trước khi xe c/ứu thương tới.
Cơ thể Hoắc Trường Ngôn nóng ran, trên eo thon ngoài vết thương mới còn chi chít những s/ẹo cũ chằng chịt.
Anh mê man dặn dò tôi tuyệt đối không được đưa anh đến bệ/nh viện.
Cuối cùng tôi đưa anh về nhà, dùng số điện thoại anh đưa gọi người đến giúp.
Người mang hộp th/uốc tới tên A Ben.
Nghe nói là huynh đệ sinh tử của Hoắc Trường Ngôn.
Anh ta thành thạo xử lý vết thương cho Hoắc Trường Ngôn, dặn dò vài điều cần chú ý rồi vội vã rời đi.
Thế là Hoắc Trường Ngôn ở lỳ nhà tôi hơn nửa tháng.
Chúng tôi trò chuyện rất nhiều.
Về quá khứ của nhau chưa từng tham gia, về tương lai dù biết không thể nhưng vẫn hi vọng.
Có người dù gặp mặt mỗi ngày cũng không thể mở lòng.
Nhưng có người dù cách biệt năm tháng, dung mạo đổi thay, vẫn có thể lấp đầy mọi khoảng trống như chưa từng xa cách.
Hoắc Trường Ngôn kể sau khi Hoắc gia bãi bỏ lệnh cấm, anh từng về trại mồ côi tìm tôi.
Nhưng lúc đó tôi đã trốn đi thành công.
Anh không thích gia tộc đó, thà làm kẻ ăn xin tự do còn hơn trở thành công cụ ngoại giao của Hoắc gia.
Anh đến đây ban đầu chỉ để tránh xa Hoắc gia.
Sau này tìm được sự nghiệp đáng cống hiến cả đời, bèn ở lại luôn.
Tôi hỏi anh rốt cuộc làm nghề gì?
Hoắc Trường Ngôn: 「Như em thấy đấy, tay sai thu tiền bảo kê.」
...Thu tiền bảo kê có gì đáng cống hiến cả đời chứ?
Sao không chịu đến bệ/nh viện dù đầy thương tích?
Hoắc Trường Ngôn bình thản: 「Không có bảo hiểm, không đủ tiền.」
Anh trả lời mọi câu hỏi của tôi, chỉ không nghiêm túc trả lời hai điều này.
Tôi không ngốc, dù anh không nói thật vẫn đoán ra đôi phần.
Chúng tôi mặc định không nhắc đến nữa.
10
Anh đến đây để trốn Hoắc gia theo đuổi lý tưởng.
Tôi đến đây vì lương làm thêm cao nhất.
Một vạn phần vạn cơ hội nhỏ nhoi như thế mà tôi gặp được.
Lần đầu tôi thích tên mình.
Hoắc Trường Ngôn có lẽ cũng hạnh phúc vì định mệnh này.
Anh thường dẫn A Ben đến cửa hàng m/ua linh tinh.
Chọn gói th/uốc mà hai người mất cả tiếng đồng hồ.
Chủ cửa hàng hỏi riêng tôi có phải thuê hai tay sai làm vệ sĩ không.
Ban đầu chỉ xuất hiện giờ ăn để mời tôi đi ăn.
Sau quen chờ trước góc phố nửa tiếng khi tôi tan làm.
Đêm trước Giáng sinh.
Hoắc Trường Ngôn đeo kính râm đỏ chói ngồi trên xe thể thao, bấm còi khi tôi bước ra.
Anh đẩy kính lên, đôi mắt đa tình nhìn tôi cười:
「Mỹ nữ, cho anh đón gió một chút chứ?」
Đồ ngốc.
Ai lại thuê xe mui trần giữa mùa đông chứ.
Gió lạnh như d/ao khiến Hoắc Trường Ngôn tỉnh ngộ, hai phút sau liền kéo mui xe lên.
Bờ biển Tây Cửu Long dựng cây thông Noel cao bằng nhà tầng.
Dải đèn lấp lánh như kim cương vụn rắc trên cây.
Đồng nghiệp dùng máy uốn tóc làm cho tôi mái tóc lượn sóng.
Cô ấy bảo tôi sẽ thành quý cô Hồng Kông sành điệu, mê ch*t bạn trai.
Bạn trai.
Từ này lặp lại trong đầu tôi nhiều lần.
Mỗi lần đều khiến tim đ/ập lo/ạn nhịp.
Không biết Hoắc Trường Ngôn có bị mê không, nhưng cả tối anh cứ dụi cằm lên đỉnh đầu tôi.
Tôi nghe anh lẩm bẩm:
「Như gấu Teddy vậy.」
...Đồ đàn ông thẳng thừng.
Chuông điểm 12 giờ, Hoắc Trường Ngôn lấy từ sau lưng ra hộp quà.
「Merry Christmas~」
Tôi mở hộp cẩn thận.
Món quà Giáng sinh đầu đời là chiếc vòng tay Hoắc Trường Ngôn tặng.
Đây là kỷ vật hiếm hoi còn lại của mẹ anh.
Tôi cảm thấy món quà nặng tựa ngàn cân, không dám động đậy.
Hoắc Trường Ngôn hiểu được mặc cảm của tôi, đứng trước mặt tôi.
Trong đêm gió lạnh, tai anh đỏ ửng, đôi mắt sâu thẳm khắc vào tim tôi:
Anh nói:
「Vạn Nhất, không chỉ là tỷ lệ phần trăm, mà còn là điều quý giá nhất trong vạn điều.」
「Cũng có thể là vạn niềm vui của anh đều trỗi dậy khi thấy em.」
Câu "năm sau nhất định sẽ hạnh phúc" tôi nói năm này qua năm khác.
Cuối cùng đã thành hiện thực.
Mùa đông lại về.
Hoắc Trường Ngôn, ta cùng nhau đón nhé.
11
Sau Giáng sinh, Hoắc Trường Ngôn biệt tích rất lâu.
Tôi gọi không được.
Chỉ thỉnh thoảng A Ben đến báo tin anh bình an.
Tôi hỏi khi nào anh quay lại.
A Ben gãi đầu, rõ ràng Hoắc Trường Ngôn không dặn trước câu trả lời.
Ngày tháng trôi qua trong yên ả.
Cửa hàng nhập hàng hợp tác mới.
Tôi bận xếp mấy thùng hàng lên kệ.
Ngồi xổm lâu, đứng dậy hoa mắt, ngã ngửa ra sau.
Một bàn tay ấm áp đỡ lấy tôi.
Hoắc Trường Ngôn đột nhiên xuất hiện.
Hình như anh đã đứng đây từ lâu, mà giờ tôi mới phát hiện.
Bình luận
Bình luận Facebook