Ông lão này mắt láo liên, nhìn cái gì thế? Sau lưng ta có gì chứ? Tiểu Bạch Liên ư? Tiếc thay, ta đã nh/ốt nàng về chốn cũ rồi.
Ta bước qua hắn, thẳng đến chỗ ngồi dưới trướng đại ca. Không ít triều thần lén liếc nhìn ta. Lần đầu đón nhận bao ánh mắt dò xét, thật khiến ta kỳ lạ vô cùng.
Đại ca ra nghênh tiếp, mở miệng đã hỏi: 'Thập thật sự có th/ai rồi? Sao không ở nhà cùng hắn? Những phò mã còn lại cứ để ta tuyển chọn rồi đưa tới phủ cũng được.'
Nghe lời kinh thế hại tục này, suýt nữa khiến ta nghẹn thở. 'Xin đừng, lời đồn dừng ở kẻ trí vậy đại ca.'
Đại ca tặc lưỡi: 'Tiếc thật.'
Tiếc gì chứ? Tiếc vì là giả sao? Thẩm Thập không sinh dục được ư? Thật đáng buồn cười.
16
Yến tiệc chỉ là ăn uống, thưởng hoa, ngắm mỹ nhân múa hát. Phủ đại ca có mỹ nhân Tây Vực tiến cống. Hắn chẳng ham sắc đẹp, lại không thể trả về, đành nuôi giữ trong phủ. Hễ có việc gì là kéo ra biểu diễn.
Có kẻ chê hắn vô tình, hắn ung dung m/ắng lại: 'Sao? Lưu luyến tửu sắc thì ngươi thay ta xử lý chính vụ à? Thôi đi, cái tầm mắt hạn hẹp ấy, sớm muộn khiến bách tính lầm than.'
Có thuộc hạ để mắt xin người, hắn cũng cự tuyệt: 'Trong phủ phu nhân nào chẳng đoan trang? Hoặc không, các cô nàng phố Đông, ai chẳng được nâng niu chiều chuộng? Suốt ngày chỉ nhăm nhe ngoại bang, đồ vô dụng.'
Phòng hỏa phòng đạo phòng thám tử, phải bắt đầu từ chính ta. Nhưng... kẻ ở giữa đài kia. Ta nheo mắt nhìn. ? Tiểu Bạch Liên?
Không thể nào, nàng rốt cuộc có bản lĩnh gì? Thật khiến ta bái phục.
Tiểu Bạch Liên cũng thấy ta, đầy khiêu khích nhoẻn miệng. Ta đảo mắt, gọi đại ca. Chưa đầy ba khắc, nàng đã bị giải đi. Nàng như mê muội, lẩm bẩm: 'Tình tiết không đúng, không phải thế, ta mới là chủ nhân.'
Vô lý! Tình tiết phải như thế này. Ở thái tử phủ, chủ nhân là huynh trưởng ta. Cũng như nàng không phân biệt được ai là chủ phủ công chúa. Kẻ không nhận rõ vị trí mình, ở kinh thành này, đều ch*t rất nhanh.
17
Đại ca biết Thẩm Thập không th/ai, liền nhét cho ta ba công tử thế gia. Quyết bắt ta mang về. Cả ba đều phong lưu nho nhã, dung mạo hơn người. Chỉ có điều hơi g/ầy. Không hiểu thẩm mỹ đại ca thế nào.
'Đừng chê, bên biên ải phải đợi qua năm mới về. Mấy thằng g/ầy nhom này em tạm nhận, đến tết anh sẽ chọn thêm vài võ tướng.'
A... ha... ha. 'Thật là... đa tạ huynh trưởng.'
Trời thu sẫm sớm. Giữa đường xe ngựa lại hỏng. Khi đám sát thủ xông ra, ba gã đàn ông yếu ớt kia đều muốn chui vào lòng ta. ? Làm ơn, trông ta giống cao thủ sao? Hơn nữa, sát thủ tới, càng gần ta càng nguy, nghĩ gì mà ng/u muội thế.
Ta né ba người, ki/ếm đã tới trước mặt. Thẩm Thập từ bóng tối hiện ra, nhẹ nhàng gạt đi.
'Ch*t ti/ệt! Không nói ám vệ có th/ai sao? Sao vẫn theo hầu?'
Khỏi xem sắc mặt Thẩm Thập, ta biết tên sát thủ này toi mạng. Ba đợt người lần lượt tới. Đợt cuối vừa chạy vừa gào: 'Không th/ai! Không th/ai! Các huynh đệ chạy đi, đừng đến nữa!'
Ta liếc người đàn ông đang vung đ/ao phía trước. Có lý do để nghi ngờ đợt cuối bị thả đi là hắn muốn rửa sạch tin đồn.
18
Ta đợi Thẩm Thập thổ lộ tâm tư. Ai ngờ hắn về phủ đã biến mất. Xem kìa! Thái độ gì đây. Quả nhiên, giữa người với người cần có chút khoảng cách.
Trong sân có xích đu do Thẩm Thập làm. Ta leo lên đung đưa, ngẫm lại bản tâm. Ta thích hắn sao?
Trước kia thấy Tiểu Bạch Liên chạm vào hắn, trong lòng gần muốn ch/ém nàng tức khắc. Tiếng động vấp phải đồ vật hẳn là lúc Thẩm Thập né đối phương. Sau không né được, vừa hay ta mở cửa chứng kiến.
Phụ hoàng từng nói cảm giác yêu thật kỳ diệu. Không đơn thuần là sống qua ngày. Yêu là để tâm từng lời nói cử chỉ, là muốn gặp mặt mọi lúc. Là không rời được, cũng sợ hắn rời đi. Hắn khác biệt với tất cả, từ lúc xuất hiện đã là phần không thể thiếu trong đời.
Trước khi Cố Minh Uyên ch*t, ta chưa từng nghĩ tới hôn nhân. Bởi ta sinh ra đã đứng trên đỉnh quyền lực, ngoài việc soán ngôi phụ hoàng, không còn cao hơn. Phụ hoàng không phân biệt nam nữ, nếu ta đủ tham vọng và trí tuệ, hắn có thể phế đại ca, lập ta làm nữ đế.
Ta muốn gì được nấy. Nam nhi trong thiên hạ, với ta đều như nhau. Sau này gả cho ai cũng thế. Bởi chỉ cần muốn, hôn ước chỉ là tờ giấy lộn, muốn loại đàn ông nào cũng tùy ý.
Thẩm Thập, Thẩm Thập.
Ta nhẩm lại hai chữ. Khi vị m/áu tràn nơi cổ họng, bao ký ức ùa về.
19
Thẩm Thập thuở nhỏ như ta, búp bê ngọc ngà. Mẫu thân khi ấy còn tại thế, khen chúng ta là kim đồng ngọc nữ. Bà dẫn ta thả diều, làm bánh hình mèo chó. Phụ hoàng ít tham dự, nhưng trong lúc phê tấu vẫn mỉm cười nhìn chúng ta.
Thiên hạ đều nói công chúa phúc khí thâm hậu, được hoàng thượng sủng ái. Cũng bảo Thẩm Thập may mắn, đứa trẻ bẩn thỉu nào đó được lớn lên cùng ngọc diện.
Ta không hiểu vì sao cung nhân gọi hắn là đứa bẩn, hắn rõ ràng sạch sẽ. Ngay cả giờ nhớ lại, đôi mắt hắn ngày ấy vẫn trong trẻo.
Ta từ nhỏ đã biết xem sắc mặt. Hiểu ai chân tâm đối đãi, ai giả dối xảo trá. Thẩm Thập ở cùng ta, chẳng vui vẻ gì.
Bình luận
Bình luận Facebook