Hành lang c/ứu hỏa bùng n/ổ cuộc tranh cãi dữ dội. Đồng nghiệp dựng ăng-ten hóng hớt, liên tục đứng lên lấy nước, muốn dán tai vào tường để nghe cho rõ. Trên Douyin, video phản nghịch đạt lượt like tăng chóng mặt. Vương Lôi và Lý Trình bị m/ắng té t/át. Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc cá nhân. Vốn dĩ. Việc vào công ty này chỉ là một phần trong kế hoạch trả th/ù của tôi. Do mới vào nên công việc cần bàn giao không nhiều. Chẳng mấy chốc tôi đã xếp xong đồ, bưng hộp đồ xuống tầng. Lý Trình túm lấy tay tôi, tự t/át mình một cái thật mạnh, mặt mày hoảng lo/ạn đầy hối h/ận: 'Tư Tư, em đừng đi. Anh ng/u ngốc quá, anh bị mụ ta che mắt. Em cho anh thêm cơ hội nữa đi, anh van em...' Ánh nắng trưa ấm áp rọi vào đáy mắt tôi. Trái tim tôi giá buốt, lạnh nhạt đáp: 'Cô ấy không thể cho anh cơ hội nữa rồi. Anh cũng không xứng đáng được tha thứ.' 'Tư Tư, em nghe anh giải thích...' Tôi quát lớn: 'Đừng đụng vào người tôi! Tôi thấy bẩn!' Vương Lôi cũng đuổi theo, thấy Lý Trình kéo kéo tôi, liền ôm ch/ặt lấy cánh tay hắn. Hai người giằng co, Vương Lôi ngã xuống, tay ôm ch/ặt bụng dưới. M/áu đỏ thẫm từ từ chảy dọc đùi cô ta. Đứa bé cuối cùng đã không giữ được! Lý Trình tự tay h/ủy ho/ại đứa con của mình. Vương Lôi đi/ên cuồ/ng, liên tục ép buộc, muốn dùng chuyện này trói ch/ặt hắn bên mình. Nhưng Lý Trình không nghĩ vậy. Vương Lôi còn chưa hết tháng ở cữ, hắn đã tìm đến tôi. Chỉ một tuần, hắn g/ầy hẳn đi. Râu ria lởm chởm, thần sắc tiều tụy, rõ ràng bị dày vò khổ sở. Trong quán cà phê, hắn cố nắm tay tôi, bị tôi né tránh khiến mặt hắn càng tái mét: 'Tư Tư, con của Vương Lôi mất rồi. Giữa tôi và cô ta không còn ràng buộc, chúng ta quay lại đi em?' Dù vui mừng vì bọn họ tự chuốc lấy hậu quả, nhưng nghe hắn nói thế tôi vẫn gi/ật mình. Đứa trẻ ấy... với hắn chỉ là sợi dây ràng buộc. Hắn không chút áy náy. Hắn ôm đầu: 'Giờ anh mới hiểu em tốt thế nào.' Tôi lạnh lẽo nhìn hắn: 'Anh từng nói tình yêu không thể so sánh. Giữa Tư Tư và Vương Lôi vốn không cùng một thang đo. Vậy giờ anh đang làm gì đây?' Tôi đưa tay vuốt mặt hắn, tủm tỉm cười: 'Chỉ vì cô ta quá thiếu thốn tình thương nên mới bị loại rác rưởi như anh mê hoặc.' Tay chưa kịp rút lại, một giọng đi/ên lo/ạn x/é toang không khí: 'Chu Tư Tư, sao mày không ch*t đi!' Là Vương Lôi. Như kẻ mất trí, cô ta gi/ật khay xoài c/ắt sẵn từ tay phục vụ, trút cả lên mặt tôi. Mùi xoài nồng nặc xộc vào mũi. Lý Trình đứng phắt dậy, mặt c/ắt không còn hột m/áu: 'Vương Lôi! Mày đi/ên rồi à! Mày biết rõ Tư Tư dị ứng nặng với xoài...' Vương Lôi nghiến răng: 'Chính nó hại tao mất con! Phá hỏng hôn lễ hoàn hảo của tao! Tao muốn nó ch*t!' Lý Trình luống cuống gỡ những miếng xoài trên tóc tôi, nắm cổ tay tôi: 'Anh đưa em đi bệ/nh viện...' Vương Lôi lẩm bẩm: 'Ch*t đi! Ch*t đi!' Tôi bình thản lấy khăn giấy trên bàn, chậm rãi lau nước quả trên mặt. Lý Trình và Vương Lôi chợt nhận ra điều bất ổn. Vương Lôi nghi ngờ nhìn tôi: 'Mày không phải Chu Tư Tư! Mày có vết rạn da do sinh nở! Chu Tư Tư dị ứng nặng với xoài, lần trước tao vẩy nước xoài, nó sưng vếu cả mặt...' Hóa ra cô ta từng b/ắt n/ạt Tư Tư tà/n nh/ẫn thế. Tôi ném cục giấy, đứng phắt dậy t/át Vương Lôi một cái. 'Bốp!' Một tiếng vang giòn, mặt Vương Lôi sưng vếu. 'Mày... mày lại đ/á/nh tao?' Giọng cô ta vừa phẫn h/ận vừa phấn khích đi/ên cuồ/ng: 'Đúng rồi! Mày không phải nó! Chu Tư Tư cũ mềm như bột, làm gì có cứng rắn thế...' Tôi mỉm cười: 'Phải, tôi không phải Chu Tư Tư!' Cô ta kéo tay Lý Trình: 'Anh thấy chưa? Cô ta không phải Tư Tư... Anh về với em đi!' Lý Trình đờ đẫn, yết hầu lăn liên hồi. Giọng khản đặc: 'Nếu cô không phải Tư Tư... vậy cô ấy đâu rồi? Sao cô lại có khuôn mặt giống hệt cô ấy? Sao cô biết rõ quá khứ của chúng tôi?' Tôi là ai? Tôi là song sinh của Chu Tư Tư - Chu Niệm Niệm. Trời ngoài cửa âm u, như cái ngày sáu tuổi hai chị em bị tống vào trường nội trú. Mẹ nghiện bài, tính khí thất thường. Tiêu sạch tiền ba ki/ếm được, cầm cố cả nhà. Lại ghì ch/ặt hai chị em, không chịu ly hôn. Ba tức gi/ận bỏ đi xuất khẩu lao động. Chúng tôi bị mẹ ném vào trường tiểu học nội trú. Lũ trẻ ở đây, đứa nào cũng bất hạnh. Đứa mất mẹ, đứa cha tù, mẹ đi bước nữa. Có đứa mồ côi, ông bà già yếu đành gửi vào trường. Tư Tư tính nhu nhược, đêm nào cũng khóc. Đổi lại là những trận roj thước của cô giáo. Ở nơi này, ngay cả khóc cũng không được phép. Ánh trăng lọt qua song cửa sổ rỉ sét, rơi lên chiếc giường nhỏ. Tư Tư nức nở: 'Niệm Niệm, bao giờ mẹ đón mình về?' 'Mai thôi!' Ngày mai nối ngày mai, biết đến bao giờ? Chúng tôi chẳng bao giờ đợi được. Chỉ đến kỳ nghỉ, khi trường đóng cửa, mẹ mới miễn cưỡng đón về. Trường có nhiều băng nhóm. Đàn chị ứ/c hi*p đàn em. Chỉ cần không ch*t người, giáo viên làm ngơ. Vì chúng tôi là lũ trẻ không chỗ dựa. Dù có mách mẹ. Bà chỉ nói: 'Con làm bạn với chúng đi, thế là không bị b/ắt n/ạt nữa.' Làm bạn với q/uỷ dữ, đồng hành cùng á/c thú, nào dễ dàng gì? Chúng tôi là song sinh, nổi bật hơn hẳn. Cô giáo từng khen hai đứa xinh xắn trước lớp, thế là bị lũ kia để ý. Tư Tư chẳng biết phản kháng, chỉ biết khóc. Nhưng tôi khác. Tôi cào cấu, cắn x/é, dùng thìa cơm giấu trong túi đ/âm vào mắt chúng.
Bình luận
Bình luận Facebook