Cuối cùng tôi cũng phải thừa nhận, mình không thể trở thành Đậu Duy hay Uông Phong. Đành quay về thành phố cũ làm giáo viên âm nhạc tồi tệ mạt hạng. Các thành viên ban nhạc khác có người thi công chức, có người nhập ngũ, có kẻ về quê mở quán cà phê sống qua ngày. Ngày tốt nghiệp, chúng tôi ôm nhau khóc như mưa, mỗi người một ngả. Nhưng nước mắt họ chỉ là kịch diễn. Duy nhất nước mắt tôi là chân thật. Tôi khóc đến nghẹn lòng đ/ứt ruột. Trời ơi, về nhà rồi biết làm sao đây?
11
Mẹ đã xin cho tôi việc ở trường cấp 2 trong khu học chính căn hộ đó. Bà cười hớn hở trong điện thoại: "Căn nhà gần trường lắm. Không biết bao giờ cô Kim trả nhà cho mình nhỉ? Để trang trí lại cho con ở luôn". Thoáng cái đã ba năm cô Kim mượn nhà tôi. Ai c/ứu tôi với? Làm sao để mẹ hiểu rằng cô ấy sẽ mượn nhà cả đời?
12
Trên tàu cao tốc về nhà, tôi vắt óc suy nghĩ. Khi sắp đến nơi, chợt lóe lên ý tưởng c/ứu mạng: Thuê một căn trong khu đó! Dù gì mẹ cũng không nhớ rõ số nhà, câu giờ được nào hay nấy. Đến lúc vỡ lở thì đành đổ vỡ to, việc bé x/é ra to. Còn cách nào khác đâu?
Nói làm là làm. Trên tàu, tôi lập tức mở app thuê nhà tìm căn hộ trong khu đó. Lọc vài cái rồi bắt đầu gọi điện. Tôi láu cá hỏi thăm mấy căn cùng tòa nhà, tầng lầu tương tự. Nhỡ đâu mẹ nhớ ra số nhà còn dễ đ/á/nh lừa.
Môi giới không ngần ngại: "Có chứ! Đúng quá còn gì. Anh muốn xem nhà khi nào?"
"Chiều nay được không?"
"Được!"
Việc này phải giải quyết nhanh, để lâu sinh biến. Về đến nhà vứt hành lý, tôi phóng thẳng đến phòng môi giới trước khu dân cư. Căn nhà năm xưa cũng b/án qua đây. Nhưng nhìn giá niêm yết trên tường, tôi choáng váng: Giá khu này giờ rẻ thế ư? Chỉ hơn một vạn?
13
Đến nơi lo gặp nhân viên môi giới cũ, nhưng tôi lo thừa. Binh sĩ thay phiên canh đồn, nhân viên cũ đã đi từ lâu. Tôi dò hỏi: "Giá khu này hiện bao nhiêu?" Không tin giá trên bảng, nhiều nơi hay treo đầu dê b/án thịt chó.
Môi giới chỉ tay: "Chà, hiện tầm 19.000 một mét".
Tôi sững sờ. Tôi tinh ý bắt được hai chữ "hiện nay" trong câu nói. Vậy là còn có thể giảm tiếp? Để moi thêm thông tin, tôi bắt chuyện tán dóc. Và nhận được tin chấn động: Hóa ra tôi đã b/án nhà đúng đỉnh cao! Sau khi tôi b/án, giá nhà lao dốc. Năm đầu giảm nhẹ, năm nay giảm thẳng đứng. Nhưng chỉ riêng khu này, các khu khác giảm ít hơn nhiều.
Môi giới phân tích: "Có lẽ do giá ban đầu của khu này đã thấp (thấp nhất thành phố), sau được quy hoạch học khu nên bị đẩy giá ảo". Dù sao, chỉ vài năm giá cả khu này đã lên xuống như tàu lượn.
"Vậy theo anh giá hiện đã chạm đáy chưa?"
"Chưa! Còn giảm tiếp đấy".
Môi giới tưởng tôi chỉ thuê nhà, nói thật lòng. Tôi tính toán số tiền còn lại, lóe lên ý tưởng đi/ên rồ.
14
Không thuê nữa, m/ua! Dù không thành Đậu Duy, nhưng nhà ở khu này thì m/ua được. Trong túi còn gần 3 triệu, không m/ua căn to như trước, m/ua căn nhỏ chắc đủ. Mẹ có phát hiện không? Kệ, được vào khu này đã là may lắm rồi.
Tôi ngoẹo cổ bảo môi giới: "Thôi tôi tạm không thuê nữa. Anh để ý giúp nếu tòa XX tầng 23,24,25 có người b/án thì báo tôi. Tôi muốn m/ua một căn, diện tích không quan trọng". Căn tôi b/án trước đây ở tầng 24.
Về nhà nói với mẹ: "Cô Kim bảo 2-3 tháng nữa sẽ trả nhà".
15
Giá nhà khu đó tiếp tục lao dốc không phanh, như xưa từng tăng vọt. Khi giá chạm 15.500, môi giới gọi báo có người b/án ở các tầng tôi chỉ định. Tôi phi thẳng đi xem.
Trớ trêu thay, căn tầng 24 chính là nhà cũ của tôi. Trước khi đi, môi giới không tiết lộ số nhà cụ thể. Tòa nhà mỗi tầng 4 căn, 2 thang máy. Không ngờ vận may lại mỉm cười.
Đứng trước căn nhà xưa, việc đầu tiên tôi làm là đeo khẩu trang kín mít, sợ chủ nhà nhận ra. May thay bà chủ nhà không nhận ra tôi. Ba năm đủ khiến chàng trai bầu bĩnh ngày nào thành đàn ông phong trần. Bà chủ nhà cũng già đi trông thấy. Nếu không gặp ở đây, chắc ngoài đường tôi cũng chẳng nhận ra.
Bình luận
Bình luận Facebook