Vốn dĩ tôi định trốn mẹ một ít tiền phí quản lý căn hộ, nhưng chợt nghĩ lại mình đi học xa nhà quanh năm, nếu lỡ một ngày mẹ hứng lên tự đi đóng phí thì sao? Thế là xong đời, lộ tẩm ngay. Thôi đành nuốt nước mắt chịu mất khoản tiền này vậy! Người đời không nên tham lam quá. Mẹ tôi có vẻ vui vì dù không ở nhưng mỗi năm vẫn phải đóng hơn một vạn tiền quản lý cho căn nhà đó. Tuy không thu được tiền thuê nhưng ít ra cũng tiết kiệm được chút phí quản lý. Tôi tranh thủ củng cố lời nói dối: 'Vì thế nếu không có chuyện gì động trời, mẹ đừng đến lung tung trong căn nhà đó nhé! Mẹ đến sẽ khiến người ta áp lực đấy, họ tưởng mẹ đòi tiền thuê nhà đấy! Chẳng riêng gì mẹ, ngay cả con cũng chẳng dám bén mảng tới! Đến là họ ở không yên được đâu!' 'Không đi! Không đi! Tưởng tao thích đi lắm à? Mỗi lần nhắc mấy cái nhà tồi tàn đó là tao nổi đi/ên lên! Làm ăn kiểu gì mà thành dân đầu cơ nhà đất rồi! Lại còn chuyên đi đầu cơ mấy căn nhà xập xệ!' Mẹ tôi mỗi lần nhắc đến nhà là gi/ận dữ. Lợi dụng tâm lý đó của mẹ, tôi hồi hộp trở lại trường học. Thế nhưng chưa hết học kỳ, một cuộc điện thoại của mẹ suýt chút nữa khiến tôi ch*t khiếp. Tối hôm đó đang say sưa tập luyện với mấy đứa bạn, mẹ gọi điện đến ngay câu đầu tiên đã khiến tôi đứng hình: 'Sao giấy chứng nhận nhà đất nhà mình hình như thiếu một cái thế?' Tôi đờ người một lúc mới thốt ra được: 'Giấy tờ nhà đất thiếu thì mẹ tìm bố con chứ hỏi con làm gì?' 'Hình như giấy tờ căn nhà của con mất một bản. Có phải cái con cho cô giáo mượn không? Nó ở chỗ con đấy à?' 'À! Đúng rồi... Mẹ nhắc con mới nhớ, nó đang ở đây. Lúc trước cô Kim không tin đó là nhà của con, không dám mượn. Con phải đưa giấy tờ ra chứng minh, xong rồi quên trả lại. Mẹ yên tâm, về con sẽ đưa mẹ ngay! Cái giấy chứng nhận to đùng thế này, con nuốt sao nổi!' Làm kẻ tr/ộm mà hết h/ồn, nói năng lủng củng sắp lộ tẩy, tôi vội vàng ngậm miệng. 'Không phải thế, hai năm nay nhà trong khu đó tăng giá đi/ên cuồ/ng. Mẹ định b/án một căn của con đi, để lại cho con một căn. Nhưng căn nhỏ người ta chê chật, bảo nhà đông người muốn m/ua căn lớn. Mẹ định b/án căn lớn của con nhưng quên mất số tầng số nhà. Con đọc cho mẹ số phòng, mẹ dẫn người ta đi xem nhé?' Tôi đi/ên tiết: 'Mẹ đùa con à? Hứa cho con làm nhà cưới mà giờ lại b/án? Bao nhiêu nhà không b/án, cứ nhắm vào nhà của con?' 'Mấy khu khác cũng treo b/án hết rồi, nhưng không chỗ nào hút khách bằng khu này! Thiên hạ đổ xô đến m/ua. Hơn nữa con có tới hai căn, giữ lại một căn không được sao?' 'Mẹ với bố làm ăn kiểu gì mà không có đầu óc kinh doanh vậy? Thiên hạ đổ xô m/ua thì mình phải giữ lại chờ lên giá chứ! Biết đâu số tiền b/án nhà đem đi kinh doanh còn không bằng nhà lên giá? Hơn nữa cô Kim đang ở đó, mẹ dẫn người vào xem nhà thì đuổi khéo người ta đi à? Cả đời con mới làm được việc đúng đắn này, mẹ định phá đám con sao?' Tôi gi/ận dữ gào thét một tràng, may mắn xoay chuyển tình thế. Từ đó mẹ không nhắc đến chuyện này nữa. Thêm vào đó do dị/ch bệ/nh, khu đó có nhiều người nước ngoài nên thường xuyên bị phong tỏa, mẹ cũng ít lui tới. Nhờ đủ thứ thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi may mắn sống sót qua ba năm đại học còn lại. Đáng buồn là trong ba năm đó, dù nhảy nhỏm hết cỡ, tôi vẫn không nổi tiếng như mong đợi. Nhưng tôi đã xài phung phí gần một nửa trong số 5 triệu đó. Duy trì ban nhạc tốn kém kinh khủng, cần đầu tư lớn vào nhiều mặt: nhạc cụ, thiết bị âm thanh, phụ kiện... Đặc biệt phụ kiện như dây đàn guitar, dùi trống, effector. Những thứ này giá từng cái không cao nhưng dùng lâu cũng tốn kém. Lại phải thay thế định kỳ để đảm bảo chất lượng. Còn cả chi phí thuê phòng tập, dùng sân trường cũng phải trả tiền. Đôi khi phải cải tạo thêm như lắp thiết bị cách âm, chỉnh ánh sáng... Tốn kém không tưởng. Rồi chi phí biểu diễn, dù không ki/ếm tiền nhưng cần tập luyện. Đến mức cần tiền quá! Đi diễn xa tốn tiền đi lại, ở trọ. Như lần đi Trường Sa dự lễ hội dâu tây, ở đó mấy ngày... Tốn cả đống tiền. Thôi đừng nhắc nữa, nói tiếp thì 5 triệu này tan biến trong nháy mắt! Đúng vậy, mọi chi phí đều rút từ 5 triệu đó, đám bạn toàn sinh viên nghèo! Hơn nữa họ đang cố biến tôi thành Đậu Duy thứ hai, sao bắt họ bỏ tiền được? Chưa kịp ki/ếm được đồng nào từ biểu diễn thương mại, tôi đã phải chia đều cho cả nhóm. Nói thẳng ra là vốn của tôi bỏ ra, lời chia đều. Cốt cách kẻ vỗ ng/ực tự đắc. Chúng tôi với nhiệt huyết tràn trề, thề biến tôi thành Đậu Duy phiên bản 2.0. Nhưng ba năm sau, tôi vẫn chỉ là tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook