Trước đây, mọi người đưa tiền mặt cho bà.
Nhưng bà không gửi ngân hàng.
Bởi cả đời bà chưa từng giao dịch với ngân hàng.
Trước kia là ông nội quản lý tiền, sau này đến bố tôi.
Tiền của bà nội được giữ trong nhà, bà phải kiểm tra mỗi ngày mới yên tâm.
Bà thường giấu trong gối,
nhét vào giày,
hoặc chèn dưới đệm.
Một lần, bà nhớ chú út đưa sáu trăm nghìn.
Nhưng tìm mãi chỉ thấy năm trăm.
Bà bóng gió nói mẹ tôi ăn cắp.
Lúc đó mẹ tôi mới sinh tôi được tuần, đang ở cữ.
4
Bố tôi vừa chăm mẹ con tôi vừa ra đồng.
Về nhà thấy hai mẹ chồng nàng dâu đều khóc, tôi cũng gào thét.
Bố gọi điện hỏi chú út thực sự đưa bao nhiêu.
Chú nói chỉ năm trăm.
Bà nội vẫn không tin, bảo bố thông đồng với chú lừa bà.
Mẹ tôi tức đến mức định bế tôi về ngoại.
Bố quát bà đi theo ai tùy ý.
Bà nội gào khóc, kể công nuôi bố khôn lớn, giờ già yếu bị đuổi.
“Có vợ quên mẹ! Thà ch*t cho xong!”
Bà vừa đi vừa khóc mong bố níu kéo.
Nhưng bố bận nấu đồ cho mẹ, không để ý.
Bà nhảy xuống ao.
Giữa ban ngày, hàng xóm vớt lên.
Bà liên tục định lao xuống nước.
Bố chạy đến quỳ lạy xin lỗi, trán chảy m/áu.
Bà không về, ngồi bờ ao ép mẹ ra lạy tạ.
Bố không bắt mẹ làm thế, sợ bà cảm lạnh, gọi các cô.
Các cô và chú vừa về thăm mẹ đẻ xong, lại phải quay lại.
Con cái dỗ dành mãi.
Cô út m/ua vali mã số cho bà đựng tiền.
Mọi người nộp thêm tiền, bà mới ng/uôi.
Nhưng bà vẫn lẩm bẩm: “Vali cũng không an toàn.
Người ta ôm nguyên hòm đi, lấy gì m/ua qu/an t/ài”.
Không ai biết vali bà có bao nhiêu.
Khi có smartphone, cô út m/ua tặng bà, dạy lướt Tiktok.
Bảo chơi điện thoại cho đỡ nghĩ ngợi.
Bà học nhanh nhắn tin, nhận tiền điện tử.
Từ đó không nhận tiền mặt, chỉ quét mã.
Bố tôi làm anh cả mở đầu, chuyển bà một triệu.
Các chú thím cô dượng đều làm theo.
Cháu đi làm quét năm trăm.
Đang học quét hai trăm.
Con trai năm tuổi của cô út cũng quét hai trăm.
Dĩ nhiên tiền từ cô đưa.
5
Mọi người phát lì xì xong.
Mẹ tôi dọn bếp xong ra phòng khách.
Bà nội đưa điện thoại hướng về phía mẹ.
Mẹ làm lơ, ngồi cạnh tôi hỏi chuyện công việc.
Mặt bà đùng đùng.
Bà vô lý đòi mẹ phát lì xì.
Không được liền ăn vạ.
Mẹ cương quyết không đưa, ai can cũng không nghe.
Không khí căng thẳng.
Sắp có cãi vã.
Mọi người vội hòa giải.
Chú út bảo: “Mẹ ra ngoài dạo với con”.
“Không đi! Ở đây có đứa bất hiếu, phải dạy cho biết”.
Mỗi dịp lễ tết, bà lại mở “toà án nhân dân” xét xử bố mẹ tôi.
Theo bà, con cả là phận bạc nhất.
Bố cãi lời.
Mẹ thờ ơ không nói chuyện.
Bà muốn họ hàng chỉ trích để họ thay đổi.
Nhưng ai cũng biết bố mẹ vất vả, do bà khó tính.
Chẳng dám phê bình bà, đành nói đỡ qua loa.
Cô cả chuyển chủ đề: “Anh chị chăm mẹ vất vả, em phát lì xì”.
Các cô chú khác làm theo.
Họ chuyển tiền cho mẹ.
Mẹ không từ chối, cười nhận rồi phát lại cho tất cả.
Cả tôi và bố đều có.
Duy không phát cho bà.
Bà nghe tiếng thông báo lì xì vang khắp phòng.
Liếc điện thoại hoài mà chẳng thấy động tĩnh.
Mặt bà nhăn như khỉ ăn ớt.
Lũ cháu vui vẻ cảm ơn mẹ.
Rồi các cô chú cũng phát lì xì trẻ con.
Đó là lý do tôi thích về quê - nhận lì xì còn hơn lương tháng.
Bà thấy mẹ lấn át, tuyên bố: “Bà cũng phát đây”.
6
Bà vừa gửi vừa đếm: “Con cả năm trăm, con thứ năm trăm…”
Bà phát lại một nửa số nhận.
Mấy anh chị em đi làm nhìn mã QR mà ngại.
Nhận của bà, chưa đầy ba ngày cả làng sẽ đồn “bất hiếu”.
Năm xưa cô út sinh khó suýt ch*t.
Bác sĩ c/ứu được hai mẹ con.
Nằm viện gần tháng, cả nhà thay phiên chăm.
Mẹ tôi cũng đi.
Bà nội hỏi thăm cô hằng ngày.
Bố kể: “Chưa xuất viện, em ấy suýt mất cả mẹ lẫn con”.
Bà biết mọi người chuyển tiền cho cô, bảo: “Bà cũng gửi một triệu”.
Cô út không nhận.
Bà ép: “Bà già không đến thăm được, đây tiền cho cháu, nhận đi”.
Cô sợ bà buồn nên nhận.
Bà gi/ật mình nói với bố: “Nó dám nhận tiền của bà già không lương!
Bà tích cóp khó nhọc thế mà nó nỡ lòng!”
Bố quát: “Không muốn cho thì thôi! Cho rồi hối, đúng là mẹ gì kỳ cục!”
Bà vác điện thoại đi làng kể chuyện cô út tham tiền.
Bình luận
Bình luận Facebook