Tìm kiếm gần đây
Nhưng lần này, ngay cả Trần Uy cũng không bênh vực cô ấy. Những người bạn thân của anh ta, không ai lên tiếng nửa lời.
Hình Nhiên thẳng thừng bảo cô ấy cút đi.
Tôi cũng không ở lại lâu, mượn một bộ quần áo khô rồi về nhà trước.
Tôi biết mình sẽ lại mất một khoảng thời gian dài để chữa lành nỗi sợ hãi.
Nhưng mỗi tối, Hình Nhiên đều tìm đủ lý do để trò chuyện với tôi, nói đến khi tôi buồn ngủ rũ ra, nhắm mắt là ngủ được.
Vì thế, thật bất ngờ là tôi không còn mất ngủ nữa.
Trò chuyện nhiều dễ sinh ra ảo giác tình cảm m/ập mờ, tôi luôn cảm thấy mối qu/an h/ệ với anh ấy đã thay đổi.
Nhưng rốt cuộc là gì? Tôi cũng không rõ nữa.
Dù sao anh ấy cũng là người nhà của Trần Uy, tôi có chút e dè.
Sau sự việc ở bể bơi, Trần Uy lại tìm tôi.
Anh ta đứng dưới tòa nhà tôi cả buổi tối, cuối cùng hàng xóm khuyên tôi ra gặp để đuổi anh ta đi.
Đến gần, tôi mới nhận ra mắt Trần Uy đỏ hoe.
Anh ta hỏi: "Tuệ Tuệ, em với Hình Nhiên đang hẹn hò à?"
"Không."
"Thế thì tốt." Anh ta nói, "Em tránh xa anh ta ra, quanh anh ta toàn phụ nữ, chỉ như hoa nở thoáng qua thôi, em coi chừng bị lừa."
"Rồi sao nữa?"
"Anh ấy không cùng guồng q uay với bọn mình, nếu em đến với anh ta, chắc chắn sẽ bị tổn thương."
Tôi cười: "Trần Uy, anh nghĩ anh chưa từng làm tổn thương em sao?"
Trần Uy c/âm nín.
"Tuệ Tuệ, anh thật sự biết lỗi rồi, c/ầu x/in em quay lại với anh đi. Anh sẵn sàng c/ắt đ/ứt với tất cả bạn bè, không giao du với bất kỳ ai nữa."
Anh ta lại cúi đầu van xin tôi, thật là chuyện lạ.
Nhưng trong lòng tôi chẳng gợn sóng, thậm chí còn muốn anh ta thêm thất vọng.
Tôi nói: "Trần Uy, em không những không quay lại với anh, mà còn sẽ làm dì nhỏ của anh nữa đấy."
Trần Uy không đáp, mặt mày tái mét, nhìn tôi rồi lại nhìn ra phía sau lưng tôi.
Sau lưng tôi... có gì sao?
Tôi quay phắt lại, thấy Hình Nhiên đang dựa lười vào xe.
Anh ấy đang cười.
Anh ấy đã nghe hết rồi.
Tôi muốn ch*t đi được.
11.
Trời mới biết tôi trốn về nhà thế nào.
Về đến nơi, việc đầu tiên là mở tủ lạnh, thò đầu vào cho hạ nhiệt.
Quá kí/ch th/ích, thật đấy, tôi phải giải thích thế nào với sếp đây, vừa nãy chỉ là nói tức thôi, tôi đâu có ý định làm bà chủ của mọi người?
Nhưng phản ứng lúc đó của anh ấy... dường như không gi/ận, cũng chẳng ngượng.
Anh bảo đến đưa bút vẽ cho tôi, không ngờ tôi đang ở dưới nhà.
Nhớ lại nụ cười phóng khoảng mà quyến rũ đó, mặt tôi lại nóng bừng.
Nhưng chưa đầy năm phút sau, tôi hạ nhiệt.
Vì tôi nhận được tin nhắn từ Trần Uy: "Vừa nãy chưa kịp nói, hình như anh ấy có bạn gái rồi."
Ồ. Có bạn gái rồi à.
Làm phiền rồi.
Tâm trạng rối bời, thoáng chút thất vọng, nhưng tôi nghĩ đáng lẽ phải thế.
Hình Nhiên xuất sắc, có bạn gái cũng bình thường.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu cố ý tránh mặt Hình Nhiên.
Đêm nào anh ấy vẫn nhắn tin, nói chuyện lịch sử hội họa hay phim đang hot, nhưng tôi hiếm khi hồi âm.
Một hôm Hình Nhiên hỏi tôi sao thế, tôi không trả lời.
Đúng hơn là tôi chưa nghĩ ra cách trả lời, thì tôi và Hình Nhiên đã nổi tiếng trong giới.
Giang Lộ tung ảnh tôi và Hình Nhiên đi triển lãm cùng nhau (lúc đó tôi mới biết cô ta chụp lén), bảo tôi làm tiểu tam quyến rũ Hình Nhiên.
Vì ông chủ chúng tôi quá nổi tiếng, giới nghệ thuật thành phố lại nhỏ, tôi nổi như cồn ngay, các nhóm đều bàn tán chuyện này.
Tôi tức không chịu nổi, chỉ muốn bóp cổ con đĩ nhỏ Giang Lộ.
Bạn học hỏi thăm, tôi giải thích từng người, họ nói tin tôi, nhưng người ngoài nghĩ gì thì tôi không kiểm soát được.
Rốt cuộc, Hình Nhiên cũng nghe tin đồn, anh xuất hiện trong nhóm hội họa lớn nhất địa phương, nói: "Tôi không có bạn gái, tiểu tam nào cơ chứ?"
Người quen anh đùa: "Thiếu gia Hình không có đối tượng à?"
Hình Nhiên: "Trước kia để tránh bị ép kết hôn nên nói dối có người yêu, giá biết giờ sẽ gặp cô gái mình thích, tuyệt đối đã không nói dối."
Anh ấy có cô gái anh thích rồi? Là ai?
Tôi cũng tò mò như mọi người, nhưng còn việc quan trọng hơn cần làm.
Tôi không thể tha cho Giang Lộ dễ dàng thế đâu :)
Đang suy nghĩ cách trả th/ù cô ta, thì Hình Nhiên chủ động tìm tôi.
Anh đăng bức tranh Giang Lộ lọt vào vòng thi, hỏi: "Đây có phải em vẽ không?"
Tôi ngạc nhiên: "Anh biết thế nào?"
"Anh từng xem tranh em, nhận ra ngay. Cô ta đạo tranh của em à?"
Tôi kể lại đầu đuôi chuyện bản phác thảo bỏ đi.
Hình Nhiên trầm ngâm giây lát, rồi nói: "Anh có ý này..."
12.
Giang Lộ hớn hở đi dự lễ công bố lọt vào vòng trong.
Cô ta còn được mời lên sân khấu phát biểu với tư cách đại diện.
Bất ngờ người dẫn chương trình yêu cầu cô vẽ tại chỗ.
Giang Lộ thoáng hoảng hốt, đành gượng gạo ngồi vào giá vẽ.
Tôi đứng dưới khán đài lạnh lùng nhìn.
Nghe nói cô ta không chịu học hành, bỏ bê hội họa đã lâu, quả nhiên, cứ ng/uệch ngoạc trên giấy, vẽ toàn thứ quái q/uỷ.
Ban giám khảo có vẻ ngạc nhiên, trình độ này hoàn toàn khác với tác phẩm dự thi!
Giang Lộ giải thích rằng cổ tay bị thương, không thuận tiện vẽ, rồi gượng gạo qua chuyện.
Sau khi xuống sân khấu, tôi luôn đứng cạnh loa, cuối cùng cũng đợi được đoạn hội thoại mong đợi.
Hôm nay Giang Lộ mời Trần Uy đi cùng, giọng anh ta bị micro tôi và Hình Nhiên cài sẵn ở hậu trường thu vào.
"Sao thế này? Sao đột nhiên bắt tôi vẽ tại chỗ?"
Trần Uy: "Ban tổ chức không thông báo trước cho em à?"
"Không! Đậu mẹ nó, chơi tao đấy à? Lâu rồi tao không vẽ, vẽ tại chỗ cái đếch gì!"
"Em đừng nóng..."
"Sao không nóng được? Anh nói xem có phải Lâm Tuệ trả th/ù em không? Em lấy tranh cô ta đi thi, cô ta tìm cách làm em x/ấu hổ."
"Không đâu, cô ấy đâu phải người của ban tổ chức."
"Cô ta có thể tố cáo em mà! Đồ trà xanh đáng gh/ét, có gì không làm được? Buồn nôn quá! Mấy con lợn làm giám khảo dưới kia nữa..."
Đoạn hội thoại truyền nguyên vẹn ra sân khấu, cả hội trường sửng sốt.
Khi Giang Lộ quay lại sân khấu, cô ta đã nở nụ cười tươi, vẻ ngoài dịu dàng tươi sáng.
Tất cả đều nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Chương 16
Chương 20
Chương 15
Chương 11: Ngoại truyện
Chương 7
Chương 12
Chương 27
Chương 8
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook