Trình Chi biến sắc mặt: "Thích một người đâu liên quan gì đến thân phận. Nếu anh trai em thật sự chấp nhận cô ta, em... sẽ chúc phúc cho họ."
Thấy vẻ mặt u sầu của cô, những người khác vội an ủi: "Cả trường đều biết anh trai em quan tâm nhất là em, sao có thể để mắt tới đồ ti tiện đó chứ?"
Cái "đồ ti tiện" mà họ nhắc đi nhắc lại, chính là em gái tội nghiệp của tôi - người bị họ bức đến mức nhảy lầu 🏢, giờ vẫn nằm bất tỉnh trên giường bệ/nh.
Nhìn không khí thoải mái của họ, rõ ràng việc nhảy lầu 🏢 chẳng đáng kể gì trong mắt họ.
Nhưng không nhắc tới không có nghĩa là chưa từng xảy ra, luôn có người sẽ ghi nhớ.
"Đúng đấy, em với anh trai lại không cùng huyết thống, tương lai biết đâu thành một nhà."
Trình Chi vừa gi/ận dỗi vừa trách móc: "Đừng nói bậy, anh trai nghe thấy lại gi/ận đấy."
Nhìn bóng lưng mấy người vừa cười vừa nói rời đi, lòng tôi dâng lên chút mong đợi.
Mối qu/an h/ệ giữa họ, tốt nhất hãy thật sự hòa hợp chân thành và vững chắc như hiện tại. Bằng không, khi bị chơi lại mà tan vỡ ngay một kích, vậy thì quá vô vị.
Bước vào lớp, không khí giờ ra chơi rất tốt, hoàn toàn không giống như vừa xảy ra chuyện nhảy lầu 🏢 bên cạnh.
Khi tôi tự giới thiệu trên bục giảng, ánh mắt tò mò của mọi người đổ dồn về phía tôi.
Nhìn quanh lớp học, ở đây có kẻ ngoài cuộc thờ ơ, có người đứng nhìn với vẻ chế nhạo, còn có cả những kẻ tiếp tay chủ động hoặc gián tiếp dung túng cho b/ạo l/ực học đường, cùng thủ phạm chính đứng sau vụ b/ắt n/ạt này.
Một hành vi b/ắt n/ạt hình thành, thiếu bất kỳ vai trò nào trong số này cũng không được.
Tôi chỉ vào chiếc bàn trống cuối lớp, vẻ ngoan ngoãn hỏi: "Thưa cô, em ngồi chỗ trống đó được không ạ?"
Khi tôi vừa dứt lời, cả lớp lập tức xôn xao.
Tôi đương nhiên biết họ xôn xao vì điều gì.
Còn giáo viên chủ nhiệm như vứt được cục than hồng, bảo tôi mau ngồi xuống chuẩn bị học.
Bước xuống bục, khi đi ngang Trình Chi, tôi không khỏi nhìn cô thêm vài giây.
Cô ngồi yên lặng, đường nét khuôn mặt dịu dàng, ôn hòa.
Khi ánh mắt chạm nhau, cô mỉm cười hiền hòa với tôi, khiến tôi bất giác nhớ đến khuôn mặt nghiêng thoáng hiện trong đoạn video hỗn lo/ạn - kẻ với nụ cười chế giễu.
Trong vụ b/ắt n/ạt đó, tất cả đều rối lo/ạn, chỉ riêng cô như một khán giả hoàn hảo, bên trong thì nhơ nhuốc bùn đất, bên ngoài chẳng dính chút bụi bẩn nào. Là kẻ chủ mưu, cô xứng danh hoàn hảo.
Lòng tôi dâng lên sự phấn khích, cô nhất định phải giữ vững tư thái thanh nhã tự tại như hiện tại.
Càng đứng cao, khi rơi xuống vũng bùn sẽ càng thảm hại.
Đến lúc đó, nhất định sẽ rất đáng xem.
Lần này tôi nhất định phải diễn xuất cho tốt.
Sau khi ngồi xuống, bạn cùng bàn luôn quay lưng về phía tôi.
Mãi đến hết giờ, cái đầu đen nhánh kia mới khẽ động, đôi chân dài hơi co lại, bàn ghế phát ra tiếng kêu, ánh mắt mọi người lập tức tập trung.
Anh chậm rãi quay mặt sang hướng khác, đường nét góc cạnh sắc sảo, vẻ mặt lười biếng phóng túng.
Khi nhận thấy sách vở mới xuất hiện trên bàn bên cạnh, ánh mắt đờ đẫn dần dâng lên tức gi/ận, không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
Ai cũng biết, Trình Húc không thích ngồi cạnh con gái.
Thấy tôi không sợ ch*t mà ngồi cùng bàn Trình Húc, mọi người đều mong đợi xem tôi sẽ bị đuổi đi bằng cách nào.
Dưới sự ngầm cho phép của Trình Húc, không ít cô gái đã bị Trình Chi hành hạ đến mức phải bỏ đi.
Nhà Trình Húc giàu có, người lớn trong gia đình nắm quyền phát ngôn rất cao trong trường, nên trong trường không ai dám đối đầu trực tiếp với nhóm Trình Chi.
Mà Trình Chi th/ủ đo/ạn cao tay, ngầm dẫn dắt người khác b/ắt n/ạt những kẻ đến gần Trình Húc, bản thân chưa từng lâm vào vòng xoáy tin đồn.
Chỉ có điều, lần này họ sẽ thất vọng thôi.
Nhìn thấy tôi, Trình Húc lộ ra vẻ mặt khó tin nhưng đầy vui mừng.
"Giang Dung?"
Tôi giả vờ ngạc nhiên, nở nụ cười ngọt ngào: "Sao lại trùng hợp thế, anh cũng học trường này à?"
Một tháng trước, tôi bị Trình Húc đang lái xe máy đ/âm phải.
Anh đưa tôi đến bệ/nh viện, bác sĩ băng bó vết thương.
Trình Húc dựa cửa, vẻ trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt thỉnh thoảng đổ dồn về phía tôi.
Theo anh, con gái khác chỉ cần dính dáng chút xíu đã muốn dính ch/ặt lấy anh, còn tôi sau khi đến viện cảm ơn anh xong thì hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí phớt lờ anh.
Cảm giác này với kẻ quanh năm được nâng niu chiều chuộng như Trình Húc, hẳn là không dễ chịu.
Vì vậy, sau khi băng bó xong, khi tôi gọi anh, ánh mắt anh thoáng hiện nụ cười chế nhạo.
Có lẽ muốn nói: Quả nhiên, vừa nãy chỉ là giả vờ làm cao.
Tôi nghiêm túc nói với anh: "Là do anh phóng nhanh, nên tiền viện phí anh chịu hết nhé, được không?"
Nghe vậy, Trình Húc hoàn toàn sững sờ.
Sau đó, anh thăm dò: "Kết bạn qua Wechat nhé? Sau này có vấn đề gì thì liên hệ với anh."
"Không cần đâu, bác sĩ bảo không sao, em tin bác sĩ."
Thanh toán xong viện phí, tôi bỏ đi không lưu luyến.
Ngay khi tôi đang tính toán tạo thêm cuộc gặp tình cờ, không hiểu sao Trình Húc lấy được số điện thoại của tôi, liên tục mời đi ăn, nói là để xin lỗi, nhưng cuối cùng đều bị tôi từ chối.
"Trình Húc, nói thật nhé, làm bạn thì anh rất tốt, người dịu dàng lại có trách nhiệm, nhưng nhà em quản lý nghiêm, trước khi thi đại học chúng ta đừng liên lạc nữa."
Vì cá đã cắn câu, tôi không cần lên kế hoạch gặp gỡ nữa.
Sau đó thỉnh thoảng nhận được tin nhắn anh gửi, thái độ nửa nạc nửa mỡ của tôi dường như khiến anh càng thêm hứng thú.
Lúc này, nhìn đôi tai đỏ ửng của anh không khó nhận ra, gặp lại tôi, anh rất vui, dĩ nhiên tôi càng vui hơn.
Nhìn vết s/ẹo chằng chịt sau khi khâu trên cánh tay tôi, Trình Húc vô cùng áy náy.
Anh tặng tôi rất nhiều loại th/uốc trị s/ẹo đắt tiền, ngay cả bữa ăn hàng ngày anh cũng muốn bao luôn.
Tôi nhận sự tốt bụng của Trình Húc, đồng thời cũng đáp lại hào phóng, thỉnh thoảng mang đồ ăn sáng cho anh.
Rất nhanh, có người bắt đầu bày tỏ bất mãn.
3
Tôi để đồ ăn sáng lên bàn Trình Húc, đi lấy nước thì tình cờ nhìn thấy Trình Chi và Trình Húc.
"Anh, dạo này anh thân với Giang Dung quá đấy? Trường cấm yêu sớm, mẹ mà biết được, bà sẽ gi/ận đấy."
"Ngốc thế, thân thiết là yêu à? Anh chỉ thấy cô ta thú vị thôi, đợi anh chán rồi, em lo việc đuổi cô ta đi, anh gh/ét nhất loại con gái cứ dính như keo thế này.
Bình luận
Bình luận Facebook