3
Thật vậy, sau khi gặp lại, Giang Phong chỉ nói với tôi không quá ba câu, nhưng câu nào cũng đủ khiến tôi nghẹn đắng.
Ai quan tâm đến quá khứ của anh chứ!?
Còn nữa, "đều" là ý gì đây?
Tôi giữ bộ mặt lạnh như tiền: "Xin lỗi làm anh thất vọng rồi, tôi không có bạn trai cũ nào khác để so sánh đâu."
Giang Phong khẽ cúi mi, thong thả lấy giấy lau tay, như thể câu hỏi đó chỉ là lời tùy hứng.
Sự nghiêm túc của tôi lúc này bỗng trở nên lạc điệu.
Ngọn lửa trong lòng vụt tắt.
Diệp Uyển Uyển, em đang làm gì thế?
Tỉnh táo lại, tôi nhắm mắt, quay người định bỏ đi.
"Lúc ấy," Giang Phong đột nhiên lên tiếng, "những chuyện đó đều không quan trọng."
Tôi khựng lại, rảo bước nhanh hơn.
Nửa buổi còn lại, tôi như người mất h/ồn, đầu óc hỗn lo/ạn.
"Giang Phong, trước đây anh làm ở C ổn định thế, sao đột nhiên chuyển về đây?"
Câu hỏi của Ngô Toàn rõ ràng cũng là thắc mắc chung của mọi người.
Tôi không nhịn được ngẩng đầu.
Khoảnh khắc này, ngay cả bản thân tôi cũng không biết sâu thẳm trong lòng đang chờ đợi câu trả lời nào từ anh.
Giang Phong nhấp ngụm trà, giọng điềm đạm: "Do điều động công tác trên."
Có người cười đùa: "Công kiểm pháp một nhà, sau này Phong ca với phó lớp phải chiếu cố bọn em nhé!"
Trương Lâm cười m/ắng: "Lỡ dính vào mấy vụ của bọn họ thì biết khổ liền."
Tôi thu lại ánh mắt.
May thay một cuộc gọi cấp c/ứu đã c/ứu rỗi tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy biết ơn vì đã chọn nghề không phân ngày đêm này đến thế.
Vội vã chào tạm biệt mọi người, Trương Lâm hỏi: "Khuya rồi đi một mình không an toàn, cần ai đưa về không?"
Khi anh ta nói câu này, ánh mắt lấp ló hướng về phía người kế bên, cả phòng im bặt.
Tôi nghẹn thở, vội nói:
"Không cần đâu, em đ/á/nh đ/ấm cực siêu, sáng nay còn bắt được tên c/ôn đ/ồ nữa. Chuyện này Giang Phong biết đó, không tin cứ hỏi anh ấy."
Mọi người gi/ật mình, không ngờ chúng tôi đã gặp nhau từ trước.
Giang Phong gật đầu: "Ừ, đ/á/nh nhau cừ thật."
Đến khi xong việc ở bệ/nh viện về nhà đã là 3 giờ sáng.
Rửa ráy xong nằm vật ra giường, toàn thân rã rời nhưng mãi không tài nào chợp mắt.
Tôi không ngừng nhớ lại bốn năm đại học bên nhau, mỗi lần dùng bữa, Giang Phong đã che giấu tài tình đến mức tôi chẳng nhận ra bất cứ điều gì.
Bên tai văng vẳng lời giải thích cuối cùng anh thản nhiên thốt ra.
Những thứ đó không quan trọng, vậy điều gì mới quan trọng?
Câu trả lời gần như đã rõ như ban ngày.
Tôi trùm chăn kín đầu, cố nhắm mắt ngủ.
Nhưng anh cũng đã nói rồi, đó là chuyện ngày xưa.
4
Con người nên hướng về phía trước, chia tay lâu rồi còn vì một câu nói của người ta mà trằn trọc làm gì?
Diệp Uyển Uyển, em có chí tiến thủ chút đi!
Nghĩ thông rồi, tôi dồn hết tâm sức vào công việc.
May sao công việc bận rộn đủ khiến mọi chuyện hôm đó chìm xuống, kể cả cái tên Giang Phong cũng như chưa từng xảy ra.
Trừ một người phụ nữ vô duyên.
"Uyển Uyển, em và Giang Phong... thật sự không còn cơ hội sao?"
Nhìn tin nhắn của Tô Hiểu, tôi mặc áo blouse trắng, bình thản gõ phím.
"Đàn ông trên đời nhiều như lá, sao em phải đeo bám cây đa này?"
Với khuôn mặt đó, muốn phát triển tình cảm mới chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tô Hiểu thở dài n/ão nề.
"Nhưng không phải cây nào cũng đẹp trai thế đâu!"
"..."
Tôi tắt màn hình.
Đến khoa thì nghe thấy tiếng hét nhỏ.
"Chà! Đẹp trai quá đi!"
Nhìn nhóm người tụm năm tụm ba, tôi buột miệng: "Xem gì mà phấn khích thế?"
Chị Đan quay lại, mặt vẫn lộ vẻ hào hứng.
"Uyển Uyển! Lại đây xem! Anh cảnh sát siêu cấp đẹp trai!"
Nhờ hôm ở đồn cảnh sát, giờ nghe mấy từ này là tôi chỉ muốn trốn, nhưng mắt vẫn không ngừng liếc nhìn.
Đoạn video ngắn do người qua đường quay, đăng nửa giờ trước đã đạt hơn vạn lượt thích.
"Sáng nay ở đường Tân Dân có kẻ cư/ớp có d/ao kh/ống ch/ế con tin! Nhưng anh cảnh sát này chỉ một chiêu đã hạ gục! Ôi chân này! Eo này! Dù chỉ là góc nghiêng nhưng đúng chuẩn soái ca!"
Tim tôi đ/ập thình thịch.
Dù chỉ là bóng dáng thoáng qua, tôi vẫn nhận ra ngay đó là Giang Phong.
Động tác dứt khoát, lực đạo chuẩn x/á/c, khí chất đàn ông tràn ngập khung hình.
Thật... phong độ.
Không trách chị Đan phản ứng như vậy.
"Này, thế nào? Uyển Uyển, bình thường mắt em cao thế, lần này gặp đối tượng hớp h/ồn rồi chứ?"
Có lẽ thấy tôi đờ đẫn, chị Đan chọc chọc tôi, nháy mắt đầy ẩn ý.
Tôi: "..."
Bình tâm mà nói, từng đường nét của Giang Phong trong video đều xứng đáng với lời khen.
Tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp, vội lảng sang hướng khác:
"Cũng bình thường thôi."
Mọi người tròn mắt nhìn tôi.
"Không đúng chứ Uyển Uyển? Đẹp trai thế mà em còn chê?"
Chị Đan ngớ người, chợt "chép" miệng.
"Thôi biết rồi, trong lòng em vẫn còn luyến tiếc anh người yêu cũ ánh trăng đó phải không? Trai đẹp nào sánh bằng?"
Chị Đan hết lòng làm mối, ngày tôi mới vào viện đã nhiệt tình giới thiệu bạn trai.
Cuối cùng tôi đành viện cớ trong lòng vẫn còn tình cảm với người cũ.
Trước đây lý do này trăm phát trăm trúng, nhưng lần này sao thấy kỳ cục.
Đến khi quay người, thấy bóng hình cao lãnh đứng cuối hành lang, tôi mới vỡ lẽ.
Giang Phong đảo mắt nhìn tôi, đầu óc tôi trống rỗng, chỉ còn một suy nghĩ.
— Tiêu đời! Anh ấy nghe được bao nhiêu rồi!?
5
"Đội trưởng Giang."
Sau lưng anh còn một người mặc đồ cảnh phục.
Giang Phong thu lại ánh mắt, trầm giọng trao đổi.
"..."
Giờ tôi xông đến giải thích tất cả chỉ là hiểu lầm, còn kịp không?
Mười phút sau, tôi mới biết lý do anh xuất hiện ở đây — con tin và một cảnh sát trẻ khác bị thương.
Bình luận
Bình luận Facebook