Tìm kiếm gần đây
"Cho dù bây giờ bố mẹ Tống Luật Thanh thiên vị con gái của cô hơn thì sao? Đợi khi con trai tôi ra đời, cô và con gái cô còn sống thoải mái như vậy nữa không?
"Lúc đó, chỉ cần tôi và Tống Luật Thanh đưa con về, cô đoán xem bố mẹ Tống Luật Thanh sẽ thích cháu gái do cô sinh ra hay cháu trai do tôi sinh ra hơn?"
Tôi hít một hơi thật sâu: "Không ngờ cô cũng giống tên vô lại Tống Luật Thanh đó, đều cổ hủ như nhau, không trách hai người hợp cạ với nhau, xem ra đều hèn hạ giống nhau."
Chứng kiến vẻ mặt đắc ý của Thân Tụ khi nhắc đến "con trai" thậm chí chưa chào đời của cô ta, tôi lại không lo cô ta cố tình gây chuyện rồi đổ lỗi cho tôi bằng đứa trẻ nữa.
Nếu không, tôi thật sự không yên tâm.
Nhỡ đâu cô ta va chạm ở công ty hoặc gặp chuyện bất trắc trên đường về, tôi đúng là khổ mà không nói ra được.
"Tôi và tên vô lại ngoại tình Tống Luật Thanh đã ly hôn thì coi như chấm dứt, tôi chẳng buồn quan tâm hắn sau này sống ra sao, còn cô, đã thành công leo lên vị trí này rồi, thì đừng làm phiền tôi nữa."
"Tôi nói cho cô biết, cô đã ly hôn với anh ấy rồi, sau này đừng có quấn quít nữa, đừng để tôi coi thường cô Thư Ý đấy!" Thân Tụ như một cái máy nhắc lại, chỉ biết lặp đi lặp lại những câu này.
"Còn nữa, tôi nói cho cô biết, dù là cô - người vợ cũ, hay những cô gái trẻ đẹp hơn bên ngoài, đừng nghĩ đến chuyện so sánh với tôi, càng đừng mơ thay thế tôi.
"Người mà Tống Luật Thanh thật sự yêu duy nhất chỉ có mình tôi, năm đó vì tôi anh ấy đã..."
4
"Nhưng chẳng đòi hỏi gì cả..." Tôi liếc Thân Tụ, thay cô ta nói ra những lời vốn định thốt lên.
"Vì cô, hắn bỏ cả cha mẹ, bỏ luôn đứa con gái mới tròn một tuổi, tài sản nghìn tỷ cũng nói bỏ là bỏ..."
Mặt Thân Tụ càng khó coi: "Cô biết là tốt rồi, người anh ấy yêu nhất chỉ có mình tôi."
"Vậy nếu hắn yêu cô đến thế, sao không ở bên cạnh canh giữ cô? Sao cô còn phải đến đây chất vấn người vợ cũ như tôi xem chồng cô ở đâu?
"Thân Tụ à, cô chắc chắn như vậy, sao còn đến đây? Chẳng phải cô rất tin tưởng hắn chỉ yêu mình cô sao? Vì sao giờ lại không biết hắn ở đâu?
"Còn nữa, lúc trước hai người trông rất tình tứ mà, bao nhiêu chuyện đáng kh/inh bỉ đều làm hết, con riêng cũng có rồi, vậy mà giờ đây, chưa đầy hai tháng sau khi kết hôn, sao đã chia lìa rồi?"
Thân Tụ trông như sắp đ/á/nh người, tôi trừng mắt với cô ta.
"Đừng kích động, cô không còn hy vọng mẹ vì con quý rồi gả vào gia đình quyền thế sao, đừng để mất cái vốn liếng của mình, dù sao đó cũng là 'con trai' mà cô hằng mong đợi mà?"
Trong lúc mỉa mai, có một người bước vào.
Là Tống Luật Thanh.
Hắn rốt cuộc cũng đến rồi.
Lúc trong xe, tôi đã nhờ người gọi điện bảo hắn đến dẫn người gây rối đi.
Tôi lười vướng vào với kẻ có vấn đề về đầu óc, càng lười xem họ diễn trò ra sao.
"Thân Tụ, sao em lại đến đây?"
"Anh còn dám hỏi em? Tối qua anh nói chuyện điện thoại lâu thế với ai?
"Còn nữa, sao sáng sớm em dậy đã không thấy anh, anh có về dinh thự tổ tiên không? Anh có lén đi gặp Thư Ý không?"
"Em đừng gây chuyện nữa, về nhà nói chuyện được không? Giờ em đến công ty cô ấy nói hết mọi chuyện cho mọi người biết thì có ích gì? Đợi về nhà, anh từ từ giải thích cho em được không?" Tống Luật Thanh hạ giọng.
5
Tôi đứng yên một bên xem hài kịch.
"Anh buông em ra." Thân Tụ gi/ật tay Tống Luật Thanh ra, "Em muốn nói ngay tại đây."
"Tống Luật Thanh, anh đừng cố che giấu sự việc, anh nói thật đi, người gọi điện hôm qua có phải là cô ta không? Anh có đi tìm cô ta không?"
"Em đi/ên rồi à?" Tống Luật Thanh gi/ật tay Thân Tụ ra, "Sao em cứ phải làm to chuyện ở đây? Làm vậy có vẻ vang lắm sao?
"Anh và Thư Ý làm sao còn liên lạc được? Làm sao cô ấy cho phép anh liên lạc?"
"Vậy anh nói cho em biết, tối qua người nói chuyện điện thoại với anh rốt cuộc là ai? Em không muốn hỏi lần thứ tư thứ năm nữa đâu, tốt nhất anh nói ngay bây giờ đi!"
"Anh đã nói không muốn nói, nếu em muốn gây sự, vậy em cứ ở lại đây đi, anh không chịu nổi cái nhục này." Tống Luật Thanh quay người bỏ đi.
Thân Tụ chạy theo ôm hắn: "Thôi được rồi, em tin anh được chưa! Anh đừng gi/ận em nữa. Chúng mình đừng cãi nhau nữa.
"Chúng mình khó khăn lắm mới đến được với nhau, anh hứa với em, sau này chúng mình sống tốt với nhau được không?"
Thân Tụ buông tay khỏi eo Tống Luật Thanh, kéo tay hắn với vẻ mặt bất lực.
"Luật Thanh, dù người nói chuyện điện thoại với anh đến tận đêm khuya hôm qua là Thư Ý, em cũng chấp nhận, được không? Anh đừng gi/ận nữa."
Thân Tụ có lẽ đang tìm cách giữ thể diện, nhưng Tống Luật Thanh không chiều theo lời cô ta, cũng không để cô ta toại nguyện, mà lại một lần nữa gi/ật tay ra.
"Anh đã giải thích rồi, không phải là không phải, sao em cứ không tin? Em cứ hiểu lầm như vậy, anh cũng đành chịu.
"Còn nữa..." Tống Luật Thanh ngừng lại, "Thôi, anh lười nói lắm, vốn dĩ công việc đã rất bận rồi, em còn gây thêm chuyện này để hành hạ anh.
"Em có th/ai mà không đi làm, anh nói những điều này với em để làm gì?
"Thân Tụ, nếu em không tin anh như vậy, vậy anh cũng đành chịu... Thà em lấy dây buộc anh ở nhà cho rồi."
6
"Tống Luật Thanh!" Thân Tụ lên giọng the thé, "Rốt cuộc anh có ý gì?
"Nói chiều lòng em khó đến vậy sao! Anh đừng quên, chúng ta kết hôn chưa đầy hai tháng, giờ anh đã đối xử với em như thế này, anh có thấy có lỗi với em không?"
"Đồ đi/ên." Tống Luật Thanh nhìn cô ta một cái, rồi vội vã bước ra ngoài.
Có thể thấy, hắn rất không muốn ở lại đây.
Có lẽ vì hắn sĩ diện.
Dù sao trước đây mỗi lần theo tôi đến công ty nhà tôi, hắn đều đến với tư cách là quản lý cấp cao công ty và chồng của người thừa kế.
Lúc đó mới phong quang làm sao.
Những người trong công ty biết thân phận hắn mỗi lần gặp đều chủ động chào hỏi, tất cả đều đối xử lễ phép với hắn.
Chương 13
Chương 10
Chương 17
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook